Liệu Indonesia có hàn gắn được vết nứt ngày càng sâu ở Đông Nam Á?
Người dịch: Đan Thanh
18-8-2012
Nguyên nhân
 của tương lai này là sự chia rẽ ngày càng lớn giữa 10 thành viên hiệp 
hội, về các yêu sách chủ quyền của Trung Quốc trên Biển Đông. Sự chia rẽ
 đó bị bóc trần tại một hội nghị các ngoại trưởng ASEAN, tổ chức tháng 
trước ở thủ đô Phnom Penh của Campuchia. Lần đầu tiên trong lịch sử, 
ASEAN không ra được một bản tuyên cáo chung. Các thành viên ASEAN không 
nhất trí được với nhau về việc phải nói gì về Trung Quốc. Nói chung, các
 thành viên có yêu sách chủ quyền trên Biển Đông – gồm Việt Nam, 
Philippines, Malaysia và Brunei, thêm sự ủng hộ từ Singapore và Thái Lan
 – muốn ASEAN thể hiện mối lo ngại nghiêm túc về điều mà họ coi là hành 
động hiếu chiến của Trung Quốc nhằm thực thi yêu sách chủ quyền trên 
Biển Đông và chủ quyền đối với các quần đảo Trường Sa, Hoàng Sa, các đảo
 và vỉa san hô khác. Tuy nhiên, những nước không có yêu sách, chủ yếu là
 Campuchia, với sự ủng hộ của Lào và có lẽ cả Myanmar, đều miễn cưỡng, 
không muốn làm Trung Quốc ghét. Họ tán thành việc Trung Quốc khăng khăng
 đòi xử lý vấn đề với riêng từng nước. Năm nay, Campuchia giữ ghế chủ 
tịch luân phiên của ASEAN.
Ngay sau thất bại ở Phnom Penh, Bộ 
trưởng Ngoại giao Indonesia, Marty Natalegawa, trong một nỗ lực mạnh mẽ 
về ngoại giao, đã cố sức hàn gắn những vết nứt. Tuy nhiên, kể từ thời 
điểm đó, đã không còn khoảng lặng nào trong một cuộc chỉ trích công 
khai, chẳng giống ASEAN ngày trước nữa. Tuần trước, chính phủ 
Philippines đã mời đại sứ Campuchia đóng vali về nước. Vị đại sứ này 
trước đó đã lên án Philippines và Việt Nam chơi trò “chính trị bẩn” khi 
đưa vấn đề Biển Đông vào chương trình nghị sự của ASEAN. Báo chí khu vực
 đầy những bài báo và xã luận phê phán lập trường của Campuchia.
Các thành viên ASEAN từng hy vọng có thể
 vượt qua khủng hoảng bằng cách lập ra một “bộ quy tắc ứng xử” trên Biển
 Đông, tuy nhiên, Trung Quốc lại từ chối thảo luận sáng kiến này, cho 
đến khi “các điều kiện đã chín muồi”, theo lời họ. Trong khi đó, tâm 
trạng u ám tràn ngập trong quá trình chuẩn bị cho hội nghị thượng đỉnh 
toàn thể ASEAN, tổ chức vào tháng 11 sắp tới. Lần này, các nước cần phải
 thống nhất một lập trường chung để sử dụng trước công luận, tránh một 
cuộc tranh cãi khó coi. Nhưng điều này vẫn để lại nhiều không gian cho 
những nỗi phiền muộn riêng.
Đặc biệt, một vài nhà ngoại giao đặt câu
 hỏi, liệu Campuchia có đang nằm trong túi áo Trung Quốc và tình hình là
 không thể cứu vãn không? Nếu đúng như vậy thì đây sẽ là dấu chấm hết 
cho “đồng thuận ASEAN” nổi tiếng, theo đó tổ chức này có quyền ra quyết 
định. So với hầu hết các nước khác trong khu vực, Campuchia dựa nhiều 
hơn cả vào tiền đầu tư và những lời tán tỉnh của Trung Quốc. Bây giờ thì
 người ta cho rằng Campuchia sẽ vâng lệnh Bắc Kinh. Một nhà ngoại giao 
Campuchia bảo rằng ngay cả chính phủ của ông ta cũng ngạc nhiên thấy 
Trung Quốc gây sức ép nhanh và mạnh đến thế để buộc chính phủ Campuchia 
phải bảo vệ quan điểm của họ tại hội nghị thượng đỉnh thất bại vừa qua. 
Nước Lào nhỏ bé cũng phụ thuộc rất nhiều vào tiền và thiện chí của Trung
 Quốc, và Myanmar cũng vậy. Như một nhà văn/ nhà báo đã viết, Trung Quốc
 có thể đã giành được “quyền phủ quyết của nước ngoài cuộc” đối với các 
vấn đề của ASEAN một khi lợi ích của Trung Quốc bị đe dọa.
Do đó, hiệp hội có thể trở thành nạn 
nhân của một thời đại cạnh tranh mới giữa các siêu cường trong khu vực. 
Cho tới gần đây, hiệp hội đã đạt được những tiến bộ vững chắc trong việc
 xây dựng mình trở thành diễn đàn chính cho các cuộc đối thoại và thảo 
luận toàn châu Á, chủ trì hội nghị thượng đỉnh Đông Á chẳng hạn, trong 
số rất nhiều phiên trao đổi khác. Tuy nhiên, giờ đây, dường như hiệp hội
 đã bị mắc kẹt giữa một bên là nước Trung Hoa đang trỗi dậy và một bên 
là nước Mỹ mới tham gia trở lại châu Á để tìm cách cân bằng lại tình 
hình đối với Trung Quốc.
Đặc biệt, Philippines và Việt Nam hiện 
nay đang công khai hướng về Mỹ để tìm kiếm sự hỗ trợ về quân sự và ngoại
 giao, trong lúc hai nước đương đầu với một Trung Hoa quyết liệt ở một 
vùng biển đầy rắc rối. Mặc dù Campuchia và Lào đã đứng cùng bên với 
Trung Quốc, và có lẽ Myanmar rồi cũng đi cùng đường đó, nhưng Thái Lan 
và Philippines lại là đồng minh hiệp ước của Mỹ, và Mỹ thì cũng đang 
phục hồi lại các mối quan hệ quân sự với Singapore. Người ta lo sợ rằng 
những người bạn trung thành này sẽ thắng sự hấp dẫn mơ hồ của ASEAN cùng
 với nỗ lực của hiệp hội nhằm đẩy mạnh một mối liên minh gần gũi hơn.
Tai họa tiềm tàng có thể thấy rõ nhất sẽ
 là sự thúc đẩy hình thành một thị trường duy nhất theo kiểu châu Âu, 
Cộng đồng Kinh tế ASEAN (AEC), theo dự tính sẽ chính thức ra mắt chỉ 
trong ba năm nữa. Ông Ian Storey, thuộc Viện Nghiên cứu Đông Nam Á của 
Singapore, chỉ ra rằng, trong số 132 đoạn của tuyên bố Phnom Penh chưa 
được công bố, chỉ có bốn đoạn (paragraph) là có liên quan đến chuyện 
tranh cãi về yêu sách chủ quyền của Trung Quốc. Nhiều phần trong số còn 
lại là về hội nhập kinh tế và thương mại. Tất cả những phần đó giờ đã bị
 mất. Thậm chí không có khả năng là AEC sẽ bắt đầu đúng lúc, chứ đừng 
nói tới việc vận hành hiệu quả. Chương trình nghị sự rộng lớn hơn của 
ASEAN đã chìm nghỉm vào [vấn đề] Biển Đông.
Chỉ có Indonesia là có thể mang lại kết 
quả tốt. Đất nước rộng lớn này của khu vực là nơi cung cấp một trụ sở 
cho ban thư ký ASEAN, ở giữa thủ đô Jakarta. Một mình Indonesia dường 
như cũng nhận thấy gánh nặng trách nhiệm trong việc hàn gắn cả tổ chức 
lại với nhau. Dewi Fortuna Anwar, một vị cố vấn cao cấp về chính trị và 
các vấn đề quốc tế cho chính phủ Indonesia, lập luận rằng, chuyện tranh 
cãi về Biển Đông “là một bài học tốt cho ASEAN, bài học về cách sống 
trong thế giới thực, với những đấu thủ lớn và những vấn đề lớn. Đó là 
một phần của sự trưởng thành”.
Hiện tại, ASEAN đang rất thiếu tiền. 
Thành viên của nó đóng góp những khoản không đáng kể để duy trì trạng 
thái hoạt động ì ạch, với suy nghĩ rằng ASEAN sẽ chẳng bao giờ phải làm 
gì nhiều. Tuy nhiên, giờ đây, một số nhà hoạch định chính sách Indonesia
 lập luận rằng, với việc toàn bộ ý niệm về đoàn kết khu vực đang bị đe 
dọa, đã đến lúc phải chăm nuôi tổ chức ASEAN và mang đến cho nó cơ chế, 
tiền bạc, nhân lực cần thiết để có tiếng nói mạnh mẽ hơn vì lợi ích khu 
vực. Bởi vì như bà Anwar đã nói, “nếu các nước thành viên không quan tâm
 đúng mức tới ASEAN, thì tại sao các siêu cường khác phải chiều ý 
ASEAN?”.
Nguồn: The Economist
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét