Thế mà một hôm,mình bỗng thấy bên hàng xóm ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Mình nghe giọng một cô gái lanh lảnh cất lên : « Một, hai, ba, phật ! Một, hai, ba, phật ! ». Quá lạ tai, mình chạy ra ban công xem trò gì. Thì ra cái sân rộng nhà hàng xóm đã được trưng dụng làm sàn tập nhảy. Trên nền nhạc và trống thùng thùng, kèm giọng ca nam, một tốp thanh niên nam nữ cầm cờ và quạt vừa chạy vừa múa quạt và phất cờ theo lệnh : « Một, hai, ba, phất! » mà mình nghe thành phật. Cũng có thể cô "biên đạo" cao giọng hô phất mãi, mệt, nên hạ giọng hô phật để tiết kiệm hơi chứ chả phải mình nghe nhầm? Lời bài hát nghe sáo mòn, kiểu như ta là con cháu Lạc Hồng; Việt Nam ta truyền thống bất khuất, quật cường ; ta phải tự hào và phấn đấu xứng danh… Mình bị tra tấn như vậy mất gần chục ngày.
Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013
MỘT, HAI, BA, PHẬT !
Vũ Đức Tâm
Mình vốn rất ghét kiểu văn nghệ
mà mình tạm gọi là « văn nghệ phất cờ ». Kiểu này thường diễn
ra trên sân khấu lớn, hoành tráng vào những dịp kỉ niệm rất trọng đại. Toàn nam
thanh nữ tú cầm cờ quạt vừa chạy dọc ngang sân khấu vừa phất cờ, múa quạt. Thi
thoảng họ lại nhẩy cẫng lên, xoạc hai chân, giang hai tay hết cỡ, ngực ưỡn, mặt
ngẩng cao. Đi kèm với nhảy là nhạc và lời rất hào hùng… Kiểu này nghe đâu,
ngoài xứ ta chỉ hay được thực hành ở một hai nước châu Á mà thôi.
Thế mà một hôm,mình bỗng thấy bên hàng xóm ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Mình nghe giọng một cô gái lanh lảnh cất lên : « Một, hai, ba, phật ! Một, hai, ba, phật ! ». Quá lạ tai, mình chạy ra ban công xem trò gì. Thì ra cái sân rộng nhà hàng xóm đã được trưng dụng làm sàn tập nhảy. Trên nền nhạc và trống thùng thùng, kèm giọng ca nam, một tốp thanh niên nam nữ cầm cờ và quạt vừa chạy vừa múa quạt và phất cờ theo lệnh : « Một, hai, ba, phất! » mà mình nghe thành phật. Cũng có thể cô "biên đạo" cao giọng hô phất mãi, mệt, nên hạ giọng hô phật để tiết kiệm hơi chứ chả phải mình nghe nhầm? Lời bài hát nghe sáo mòn, kiểu như ta là con cháu Lạc Hồng; Việt Nam ta truyền thống bất khuất, quật cường ; ta phải tự hào và phấn đấu xứng danh… Mình bị tra tấn như vậy mất gần chục ngày.
Thế mà một hôm,mình bỗng thấy bên hàng xóm ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Mình nghe giọng một cô gái lanh lảnh cất lên : « Một, hai, ba, phật ! Một, hai, ba, phật ! ». Quá lạ tai, mình chạy ra ban công xem trò gì. Thì ra cái sân rộng nhà hàng xóm đã được trưng dụng làm sàn tập nhảy. Trên nền nhạc và trống thùng thùng, kèm giọng ca nam, một tốp thanh niên nam nữ cầm cờ và quạt vừa chạy vừa múa quạt và phất cờ theo lệnh : « Một, hai, ba, phất! » mà mình nghe thành phật. Cũng có thể cô "biên đạo" cao giọng hô phất mãi, mệt, nên hạ giọng hô phật để tiết kiệm hơi chứ chả phải mình nghe nhầm? Lời bài hát nghe sáo mòn, kiểu như ta là con cháu Lạc Hồng; Việt Nam ta truyền thống bất khuất, quật cường ; ta phải tự hào và phấn đấu xứng danh… Mình bị tra tấn như vậy mất gần chục ngày.
Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013
Vài ghi chép đến Sơn Tây
Nguyễn Thị Kim Dung
Cựu thông tín viên báo Tiền Phong
Tôi có ý định đi tham
quan Thành cổ Sơn Tây đã lâu. Cuối năm ngoái nghe nói đầu năm nay (Quý Tỵ 2013)
xuất hành hướng Tây thì tốt, tôi rủ ông xã cùng đi, ông ấy đồng ý ngay. Sáng
mùng 5 Tết, vợ chồng tôi đi ra bến xe buýt gần nhà, đi xe số 70. Lúc lên xe, ngồi
yên chỗ, tôi nói với chú bán vé cho mua 2 vé, chú bảo “Bác trả cho 60.000đ”. Tôi nhìn chú như muốn nhắc chú
chưa xé vé xe trả tôi, còn chú lại hiểu tôi thắc mắc giá vé nên vội giải thích:
“Hôm nay vẫn còn Tết, từ ngày mai cháu lại
bán theo giá cũ”. Lúc sau, tôi quay sang hỏi cô gái trẻ ngồi bên cạnh: “Giá vé cũ là bao nhiêu cháu nhỉ?”. Cô
bé vui vẻ trả lời: “Giá vé cũ là 20.000đ
cho mỗi vé Bà ạ!”. Tôi thầm
nghĩ thế là chú ấy tự nâng giá vé ngày Tết để bồi dưỡng, lại còn không xé vé
đưa cho khách nữa. Như vậy, xe buýt ngày Tết, Nhà nước thất thu to.
Cựu thông tín viên báo Tiền Phong
Tác giả Kim Dung ở ngã ba Sơn Tây |
Phận áo dài và duyên nợ với ngành ngoại giao
Nguyễn Thị Hồi
Nguyên Đại sứ tại
Cộng hoà Áo và Đại diện Việt Nam
bên cạnh các tổ chức quốc tế tại Viên(1992 -1995), nguyên Đại sứ tại Canada (2002
-2006).
Vào năm 1968, khi tôi học hết năm thứ nhất khoa
Anh văn trường Đại học Ngoại ngữ sơ tán ở Gia Lương, Hà Bắc thì được chọn là một
trong số hơn ba chục học sinh đi Cu Ba học lớp tiếng Anh đặc biệt, gọi là lớp
tiếng Anh quân sự để sau về phục vụ quân đội. Vào một tối sáng trăng, cả lớp
tôi hối hả đi bộ từ Gia Lương về Hà Nội để đi tàu lên biên giới Lạng Sơn. Trăng
sáng vằng vặc và trong vắt là đặc điểm của những đêm trăng ở vùng quê thời sơ
tán. Đêm ấy trăng soi sáng đường cho đoàn sinh viên trẻ, những người đến từ tứ
xứ thôn quê, những người lúc bấy giờ mới chỉ biết đến cuộc sống khó khăn gian
khổ ở nơi sơ tán. Họ hồ hởi náo nức đi suốt đêm với tinh thần của những người
lính trẻ đi chiến đấu, hồi hộp và tò mò hỏi nhau về những điều mới mẻ đang chờ
đợi họ ở những đất nước xa lạ.
Đến Lạng Sơn chúng tôi
được đưa qua Bằng Tường rồi lên tàu liên vận của Trung Quốc. Cuộc sống trong bảy
ngày trên tàu liên vận là một cuộc sống hoàn toàn khác lạ. Vừa đấy thôi chúng
tôi còn phải ăn cơm gạo đã có màu hoặc bánh bột mỳ cứng như bột đá mà chúng tôi
thường nói đùa là ném chó cũng chết, thì trên tàu chúng tôi được ăn no cơm trắng
với nhiều thịt cá và trứng. Tôi nhớ mãi món rau cải xanh xào thịt đặt trên đĩa
sứ màu trắng, món miến xào sao mà tuyệt thế, nước xì dầu màu đen rưới lên trên,
đĩa thịt to tướng thơm tho tỏa mùi thơm phức. Lúc ấy ở Trung Quốc đang có Cách
mạng văn hóa. Những người Trung Quốc phục vụ trên tàu luôn tươi cười và chăm
sóc chúng tôi rất nhiệt tình. Họ mặc áo màu cỏ úa có gài huy hiệu Mao Chủ tịch trên ngực, đem đến cho chúng tôi những
bao táo đỏ tươi, giục giã chúng tôi
ăn và luôn miệng hỏi có cần gì thêm không. Đêm đến, họ đi từng toa, kéo chăn đắp
kín cho chúng tôi khỏi lạnh. Họ nghiêm túc và trân trọng tặng cho chúng tôi huy
hiệu Mao Chủ tịch cùng những quyển trước tác bìa đỏ bằng tiếng Trung. Chúng tôi
đã được các anh chị trong lãnh đạo đoàn dặn dò cẩn thận rằng nếu bạn tặng thì
ta vui vẻ nhận, khéo léo cho vào va li cất đi, không được bỏ lại tàu nhưng khi
sang tàu Liên Xô thì cũng không được để cho các bạn Liên Xô trông thấy vì lúc ấy
Trung Quốc và Liên Xô đang có mâu thuẫn nặng nề. Trong hoàn cảnh ấy, thật khó
khăn khi phải cư xử với những món quà tặng này nhưng tôi đã làm đúng được lời dặn
của các anh chị lãnh đạo đoàn. Lúc ấy tôi đâu có biết được rằng những việc làm
như thế lại là những bài học đầu tiên, khái niệm đầu tiên về quan hệ quốc tế và
công tác ngoại giao.
Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013
Kiến càng cũng tham gia bảo vệ sứ quán
Thăng Sắc
Sống và làm việc ở Sứ quán không phải lúc nào
cũng chỉ có tiếp xúc, thương lượng, đón đoàn, nghiên cứu… Nhiều Cơ quan Đại diện
của ta còn có một mối quan tâm khác là lo đảm bảo an ninh cho Sứ quán, đảm bảo
an toàn cho cán bộ nhân viên và gia đình đi theo để có thể thực hiện thắng lợi
nhiệm vụ đối ngoại. Mối lo này tùy nơi tùy lúc mà nổi lên, nhất là ở những nước
đang có vấn đề nội bộ gay cấn hoặc ở những nước còn có một bộ phận người Việt
chống đối ta.
Thời gian tôi công tác
tại An-giê-ri (1993-1995) là thời gian nước này đang có nạn khủng bố trầm trọng.
An-giê-ri là một nước Bắc Phi giáp Địa Trung hải, thuận tiện giao thương, khí hậu
tốt, giàu tài nguyên nhất là dầu lửa… Người dân ở đây chủ yếu theo đạo Hồi. Tuy
nhiên những mâu thuẫn sắc tộc, tôn giáo lúc bấy giờ đã dẫn đến việc tranh giành
quyền lực quyết liệt, đẩy nước này vào một giai đoạn khủng hoảng kéo dài. Lúc
tôi đến nhận công tác là lúc nạn khủng bố ở đây xẩy ra thường xuyên và khốc liệt
nhất, gần như không ngày nào là không có nổ bom hoặc các cuộc tập kích tấn công
vào các lực lượng công an và quân đội của chính quyền, thậm chí nhiều nơi người
dân còn bị hành quyết rất dã man như cứa cổ, cắt đầu. Vào lúc cao điểm nhất thì
các lực lượng chống đối mà tiêu biểu lúc bấy giờ là Mặt trận Hồi giáo cứu quốc
(FIS, thực chất là một đảng tôn giáo chính trị cực đoan) còn nhằm vào cả người
nước ngoài. Đã có nhiều người nước ngoài bị bắt, bị giết, thậm chí có những nhà
ngoại giao bị bắt cóc, nhiều cơ quan nước ngoài trong đó có một vài Sứ quán bị
đột nhập. Những việc này nhằm cô lập chính quyền lúc bấy giờ của Tổng thống
Giê-ru-an, ngăn chặn chính quyền này có quan hệ bình thường với các nước khác.
Trước tình hình đó nhiều cơ quan đại diện, nhất là các nước phương Tây, đã đóng
cửa và rút khỏi An-giê, có Sứ quán thu hẹp hoạt động, chỉ để lại Đại biện hoặc
người trông coi sứ quán, số còn lại thì tăng cường công tác an ninh bảo vệ, hạn
chế việc giao tiếp và đi ra ngoài cơ quan.
Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013
Nhà báo, dịch giả Truyện Kiều, người Bạn tâm huyết của Việt Nam đã qua đời ở tuổi 97
Trần Ngọc Quyên
Nguyên Tham tán Công sứ Đại sứ quán VN tại CHLB Đức
Nguyên Tham tán Công sứ Đại sứ quán VN tại CHLB Đức
Franz Faber, nhà báo đầu tiên của CHDC Đức sang VN ngay sau chiến
thắng Điện Biên Phủ, sau chuyến thăm ĐBP ông còn được Bác Hồ cho tháp tùng Bác
đi thăm mọt số vùng nông thôn VN, về nước ông đã viết quyển ký “Sông Cái rực
hồng”, ghi lại những ấn tượng sâu sắc của ông về chuyến đi này. Sau đó Franz
Faber được cử làm Đại diện của báo “Nước Đức mới” (của Đảng XHCNTN Đức) và TTX
ADN của CHDC Đức hai khóa (tổng cộng 6-7 năm) trong thời gian Mỹ ném bom miền
Bắc ác liệt nhât.
Thấy hai vợ chồng Franz Faber đều
yêu văn học và quan tâm đến văn học VN (đã
dịch thơ Nguyễn Trãi...), Bác Hồ đã tặng vợ chồng Franz Faber quyển Truyện Kiều
(tiếng Việt) và bản dịch tiếng Pháp (xuất bản 1951) và khích lệ hai người dịch
Truyện Kiều ra tiếng Đức, Bác Hồ còn khuyên hai người nên tham khảo cả bản chữ
Nôm và gợi ý nên dịch như thế nào... Hai vợ chồng ông đã bỏ ra 7 năm vừa nghiên
cứu Truyện Kiều vừa học tiếng Việt để có thể dịch Truyện Kiều từ tiếng Việt như
Bác Hồ gợi ý.
Cúc ơi-Hà ơi !
Nhân kỷ niệm 40 năm ngày hy sinh
của Mười cô gái Đồng Lộc (24/07/1968) và 61 năm Ngày Thương binh liệt sĩ
(27/07/1947 – 27/07/2008), Lều văn xin giới thiệu với bạn bè hai bài thơ thật cảm động, bài "Cúc ơi" của Yến Thanh và bài "Hà ơi" của Bùi Quang Thanh,
CÚC
ƠI...
Tiểu đội đã về xếp một hàng ngang
Cúc ơi! Em ở đâu không về tập hợp
Chín bạn đã quây quần đủ mặt:
Nhỏ - Xuân – Hà – Hường – Hợi – Rạng – Xuân – Xanh
A trưởng Võ Thị Tần điểm danh
Chỉ thiếu mình em
(Chín bỏ làm mười răng được!)
Bọn anh đã bới tìm vẹt cuốc
Đất sâu bao nhiêu bọn anh không cần
Chỉ sợ em đau nên lát cuốc chùng
Cúc ơi! Em ở đâu
Tiểu đội đã về xếp một hàng ngang
Cúc ơi! Em ở đâu không về tập hợp
Chín bạn đã quây quần đủ mặt:
Nhỏ - Xuân – Hà – Hường – Hợi – Rạng – Xuân – Xanh
A trưởng Võ Thị Tần điểm danh
Chỉ thiếu mình em
(Chín bỏ làm mười răng được!)
Bọn anh đã bới tìm vẹt cuốc
Đất sâu bao nhiêu bọn anh không cần
Chỉ sợ em đau nên lát cuốc chùng
Cúc ơi! Em ở đâu
Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2013
Ông Vũ Khoan trả lời Thời báo Kinh tế : "Làm sao dân yên và vào cuộc".
Ngày 19 tháng 7 ông Vũ Khoan đã có bài trả lời phỏng vấn Thời báo Kinh tế. Lều Văn xin đưa lại toàn văn bài trả lời này.
1/Xin
ông điểm qua vài nét chấm phá về kinh tế Việt Nam?
Theo cảm nhận của tôi
thì hiện nay nền kinh tế nước ta cùng một lúc đối mặt với ba loại vấn đề: về ngắn
hạn (nói là ngắn hạn nhưng cũng đã trên dưới 6 năm rồi) là kiềm chế lạm phát, ổn
định kinh tế vĩ mô, lấy lại đà tăng trưởng; về trung hạn là làm sao để 7 năm nữa,
tức là tới 2020 nước ta về cơ bản trở thành nước công nghiệp và về dài hạn là
tái cấu trúc nền kinh tế, chuyển đổi mô hình phát triển.
Ba vấn đề đó đều phức tạp
và lồng ghép nhau, tác động qua lại lẫn nhau, cái này là tiền đề cho cái kia. Về
lý thuyết thì như vậy nhưng làm thế nào để cùng một lúc giải quyết cả ba vấn đề
là chuyện không dễ chút nào, nhất là trong bối cảnh tình hình kinh tế thế giới
còn ẩn chứa biết bao điều bất trắc.
Đâu rồi chiếc lá đầu tiên !
Sáng qua ngồi cà phê với các bạn cùng lớp cũ thời phổ thông là Đỗ Nam và Nguyễn Vĩnh, nhắc lại bao khuôn mặt, bao vui buồn tuổi thơ dưới cùng một mái trường. Như thế đã nhớ rồi, chiều về lại đọc lại bài thơ "Chiếc lá đầu tiên" của Hoàng Nhuận Cầm, lại càng nhớ đến quay quắt.
Xin chép lại bài thơ rất hay này của Hoàng Nhuận Cầm ra đây để cùng chia sẻ với nhau nỗi nhớ một thời "tình yêu học trò".
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Xin chép lại bài thơ rất hay này của Hoàng Nhuận Cầm ra đây để cùng chia sẻ với nhau nỗi nhớ một thời "tình yêu học trò".
Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong hơi thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế
Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say.
Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay
Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước
Con ve tiên tri vô tâm báo trước
Có lẽ một người cũng bắt đầu yêu.
Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013
“LA PRÉSENCE INDÉFINISSABLE”: CÂU TIẾNG PHÁP KHÓ DỊCH (Nhà báo Sác-lơ Phuốc-ni-ô kể chuyện về Bác Hồ)
Thăng Sắc
Khi công tác tại Pháp, tôi thường có dịp gặp gỡ và chuyện trò với nhà báo, nhà sử học đồng thời là Chủ tịch Hội hữu nghị Pháp-Việt, ông Sác-lơ Phuốc-ni-ô.
Một lần vào mùa đông năm 1997, tôi hẹn ông ở
tiệm cà phê Lơ Sác-đông trên đại lộ Ếch-den-man gần Sứ quán. Đây là một tiệm
bình dân theo kiểu Pa-ri, nghĩa là gọi một tách cà phê thì ta có thể ngồi nhâm
nhi suốt buổi sáng, đọc sách, làm bài tập, tán gẫu với bạn đến trưa, muốn thì
làm thêm cái bánh mỳ kẹp dăm-bông rồi ngồi qua đến chiều luôn. Ở những tiệm cà
phê này bao giờ cũng có không khí ấm cúng đặc biệt, huống chi lại có bạn, mà
người bạn ấy lại là Sác-lơ (gọi ông Sác-lơ Phuốc-ni-ô một cách thân mật). Tôi mừng
vì thấy ông khỏe, tóc bạc trắng như tuyết, da mặt đỏ au, nói theo kiểu của ta
là rất nhuận sắc và phong độ. Ngoài kia tuyết đang rơi, rét như thế mà ông
không đội mũ. Người Pa-ri ít đội mũ, chỉ khoác áo măng tô và quấn khăn phu-la.
Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013
Nhớ một lần tổ chức tuần văn hóa ở Campuchia
Nguyễn Văn Vụ
Nguyên Tham tán chính trị Đại sứ quán Việt Nam tại Campuchia
Nguyên Tham tán chính trị Đại sứ quán Việt Nam tại Campuchia
Nói đến
ngoại giao văn hóa tôi lại nhớ đến lần
thứ nhất tổ chức Tuần văn hóa Việt Nam tại Campuchia năm 2006. Năm ấy Sứ quán
đã báo cáo đề xuất với Lãnh đạo Bộ xin tổ chức “Tuần Văn hóa Việt Nam ở
Campuchia”, một hoạt động mà trước đây chưa được ai đề xuất. Không ngờ ý kiến
đề xuất đó được Bộ Ngoại giao nhanh chóng trả lời đồng ý để Sứ quán ta ở
Campuchia phối hợp với bạn Campuchia và Bộ Văn hóa Thông tin Tuyên truyền nay
là Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch của Việt Nam tổ chức “Tuần Văn hóa Việt Nam
ở Campuchia” và yêu cầu phải đảm an toàn, thành công tốt đẹp.
Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013
THÔNG TIN-BÁO CHÍ Ở NƯỚC NGOÀI
Hồ Thể Lan
N
|
ói đến công tác tuyên truyền
báo chí không thể không kể đến hoạt động này tại cơ quan đại diện (CQĐD) ở nước
ngoài. Đây là công việc mà tôi đã trực tiếp tham gia trong các nhiệm kỳ công
tác tại ĐSQ nước ta ở Liên Xô cũ và ngay khi công tác ở Vụ TT-BC. Phụ trách
công tác báo chí ở CQĐD phải lo cả “đầu vào” lẫn “đầu ra”. “Đầu vào” nói ở đây
là thu tập thông tin về nước sở tại và cả thông tin quốc tế để báo cáo Đại sứ
và điểm tin báo cáo về nước. Thú thật là chủ yếu chúng tôi thu tập “thông tin
chết”, nghĩa là thông qua báo chí, tin tức nước sở tại chứ không có điều kiện
thu tập “thông tin sống”, tức là qua các cuộc thăm thú, tiếp xúc với bên ngoài.
Nguyên do thì có nhiều song cái chính là “cái khó bó cái khôn”, muốn đi cũng chẳng
có kinh phí, muốn la cà, đãi đằng để “moi tin” cũng chẳng lấy đâu ra tiền, đó
là chưa kể những quy định ngặt nghèo về tiếp xúc sinh ra tâm lý “an phận thủ
thường”. Nói vậy thôi chứ việc điểm tin hàng ngày, thông tin hàng tuần cho Đại
sứ và cán bộ trong cơ quan cũng rất có ích vì nhiều người, nhất là các bộ phận
quản lý lưu học sinh, lao động có biết ngoại ngữ đâu mà không biết tin tức thì
làm sao “quản lý, giáo dục” học sinh, lao động được! Đó là chưa kể người Việt Nam ta có máu
xính theo dõi tin tức, nghe thời sự. Trong các vị đại sứ, người để lại cho tôi
nhiều ấn tượng nhất là ông Nguyễn Văn Kỉnh. Ông là một tri thức, giỏi tiếng
Pháp, từng là ủy viên Trung ương Cục miền Nam và là ủy viên Trung ương Đảng lâu
năm, ra Bắc có thời là Phó Ban tuyên giáo TW, tính tình rất hiền lành, ít nói
nhưng suốt ngày đọc tin tức, sách báo. Khi nghe tin ông thường nhắm mắt, có lần
tôi tưởng ông ngủ gật bèn khẽ khàng đi ra khỏi phòng, khi ra tới cửa bỗng nghe
ông hỏi: đã xong đâu mà Thể Lan đi? Ông còn mắc một “bệnh trầm kha” nữa là rất
đam mê quốc tế ngữ Et-xpê-ran-tô, chẳng thế mà trong một thời gian dài ông là
Chủ tịch Hội quốc tế ngữ. Ông là con người hết mực nhân từ, nhiều khi để dành kẹo
sô-cô-la cho tôi và Xuân Phương - người bạn gái thân thiết của tôi, mẹ của Thứ
trưởng Ngại giao Phương Nga ngày nay; có lần nhận được tiền nhuận bút ông còn
chia cho tôi.
Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013
« SỨ GIẢ VĂN HÓA VIỆT TẠI MIDI-PYRENEES» ĐÃ ĐI XA
Vũ Đức Tâm
Bà Andrée Nguyễn, nguyên Chủ tịch Hội Essor Vietnam, Chủ Galerie Jardin Ánh Tuyết tại Toulouse qua đời ngày 1/6/2013. Sinh thời, người con dâu Việt này đã tích cực quảng bá văn hóa Việt Nam tại Pháp và hoạt động hết mình trợ giúp Việt Nam ở hầu khắp các tỉnh, thành nước ta. Nhân một tháng tròn ngày bà đi xa, tôi viết những dòng này tưởng nhớ về bà, người đã hợp tác rất chặt chẽ và hiệu quả với chúng tôi trong các hoạt động tại vùng Midi-Pyrénées những năm 2004-2007.
Nhận được điện của chị Nguyễn Bích Huệ, Tham tán Công sứ Đại sứ quán ta tại Pháp về sự ra đi đột ngột của bà Andrée Nguyễn vào tối 1/6, tôi vô cùng bất ngờ. Cách đó vài ngày bà còn gọi điện rủ tôi phối hợp với bà thực hiện một cuộc nói chuyện về Việt Nam cho các bạn Pháp nhân Năm chéo Việt-Pháp 2014. Giọng bà còn rất khỏe và còn đùa bảo tôi hãy « ra khỏi tháp ngà » làm chuyến trở lại « Mẫu quốc » (Vì có lần tôi bảo bà với tôi là đồng hương vì các bậc cha chú của tôi thuộc lòng câu « Nos ancêtres sont les Gaulois » (Tổ tiên chúng ta là người xứ Gaule). Thế mà…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)