Chương 14.
Dung tự mình lái chiếc xe Méc E500 màu đen từ từ rẽ vào khu
trụ sở của Công ty TNHH Xây dựng Lê Trung Kiên. Nghe tiếng còi quen thuộc, người
bảo vệ vội vã chạy ra mở cổng. Dung đưa xe vào chỗ đỗ, mở cửa bước ra, lộng lẫy
dưới ánh nắng chan hòa. Chiếc áo bồng vai màu trắng tinh khiết với những nẹp
đăng ten mỏng tuyệt đẹp bó gọn cơ thể người phụ nữ trưởng thành, chiếc váy hoa
mỏng lật phật trước gió nhẹ, Dung lấy trong túi xách Lu-i Vút-tông ra chiếc
kính râm mắt to đeo lên, nhân thể đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm đen bóng ra sau
rồi đi thẳng vào khu nhà ba tầng là khu cơ quan, vừa lúc gặp cô thư ký của Kiên
đi ra.
- Ủa, chị Ba, chị đẹp quá trời ! Chị tới sao không kêu trước
cho em ?
- Chị tới coi anh Hai về chưa, lần này ảnh đi lâu dữ há.
- Chưa có về đâu chị, ảnh còn bên đất Campuchia, phải hai giờ chiều mới về tới cửa khẩu.
- Vậy à, chắc chị đi cửa khẩu đón ảnh quá à.
Khi Dung quay ra xe thì bỗng nghe có tiếng trẻ oe oe khóc ở
khu nhà tập thể của nhân viên. Dung ngạc nhiên hỏi cô thư ký :
- Có ai mới sinh em bé đó ?
- Hổng có, chị này là người nhà của sếp, mới vô sinh con được
hơn một tháng.
- Chị đâu có nghe ảnh nói người nhà nào ?
- Ủa…
- Mình vô coi được không em ?
- Dạ.