Vũ Đức Tâm
Thuở ấy, ông bà còn đang tràn đầy sức xuân. Ông đã đi làm được ít năm,
công việc ổn định, thu nhập tàm tạm, nhưng vẫn chăn đơn gối chiếc, chưa
có ai nâng khăn sửa túi. Ông thích nghe nhạc, mê văn, thơ. Bà nổi tiếng
xinh đẹp, nết na, thùy mị, cũng phải lòng thơ, văn, âm nhạc chả kém và
cũng chưa cùng ai. Bà có cuốn sổ nhỏ chép đầy những câu thơ, đoạn văn
tâm đắc. Kiểu như : Ai chỉ được cho trăng chỗ đứng/Ai bảo trăng dừng lại
chốn này/Ai bảo được trái tim thiếu nữ/Yêu một lần thôi chớ đổi thay…
Các chàng trai trẻ cứ gọi là xếp hàng dài dằng dặc trước nhà người đẹp,
trổ đủ các ngón mong lọt vào mắt xanh của nàng. Ông chững tuổi hơn họ,
lại là kẻ đến sau, nhưng lại là kẻ chiến thắng.
Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2013
Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013
Tự ký
Ly Yen
Hóa đá trong màn đêm
Hóa đá trong màn đêm
Giấu giọt buồn ngân ngân hai khóe mắt
Tự soi gương bằng tưởng tượng
Thấy ánh sáng chói lòa xa xa.
Soi vào tận cùng sự yếm mềm bản ngã
Ở đâu chông chênh chiều đông
Trước sương mù ảo huyền như khói
Mắc giăng một nỗi thương người.
L.Y
Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013
Lẵng nho tặng Tổng bí thư Đỗ Mười
Nguyễn Tâm Chiến
(Tiếp theo)
(Tiếp theo)
Đ
|
ến Nhật có lẽ một trong những điều “kinh hoàng”
nhất đối với người nước ngoài là mức giá sinh hoạt cao ngất ngưởng. Tôi nhớ hồi
1994, lúc đón một Đoàn cán bộ của Ban Tổ chức Trung Ương ta qua thăm, đến sân
bay lúc còn sáng sớm, tôi kính mời mấy bác dùng bát mỳ Sô-ba lót dạ (cũng là dạng
mỳ tôm của ta bây giờ, chỉ có khác là thành phần phong phú và nhìn nhiều màu sắc
hơn). Đang ăn, anh Chu Văn Rỵ, ngày ấy là Phó Ban, trước là Bí thư Thái Bình, hỏi
tôi:
- Cậu ơi, bát mỳ này mấy
đồng?
- Thưa anh nếu tính bằng
tiền mình là..là..(vì đột ngột, tôi đang nhẩm tính từ 1.100 Yên)… khoảng trên
dưới 200 nghìn đồng!
- Chà, bằng hơn mười
kg gạo nhà mình! Anh Rỵ thả giọng dài thượt, suýt làm mất hết vị ngon của món lạ.
Tôi đến Nhật từ cuối
1992, đúng lúc Nhật “rục rịch” bắt đầu mở viện trợ ODA cho Việt Nam trong xu hướng
chung các nước phát triển đang giải tỏa dần cấm vận đối với nước ta. Niềm vui
khác là trong nhiệm kỳ công tác ở Nhật, tôi đã được tham gia chuẩn bị và đón tiếp
tất cả các nhà Lãnh đạo Cấp cao Việt Nam lần đầu tiên sang thăm Nhật. Đó là Thủ
tướng Võ Văn Kiệt (1993), Tổng Bí thư Đỗ Mười (1994) và Chủ tịch Quốc hội Nông
Đức Mạnh (1995). Đầy ắp bao kỷ niệm của những điều “đầu tiên”dồn về trong tôi
khi viết những mẩu chuyện này. Nhưng tôi chỉ xin kể lại vài hồi ức liên quan tới
cuộc thăm hữu nghị chính thức Nhật Bản lần đầu tiên của Tổng Bí thư Đỗ Mười -
nhà lãnh đạo cao nhất của Đảng và Nhà nước ta.
Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013
Cuốn sách cũ
Truyện ngắn của Thăng Sắc
Phi-líp Mơ-nuy là giáo viên dạy
tiếng Pháp tại Trung tâm Văn hóa Pháp trên phố Tràng Tiền, Hà Nội. Vào một chiều
tháng chín, sau khi cùng với ban Giám đốc hoàn tất chương trình cho một lớp học
mới, anh mở cửa bước ra ngoài phố thì chút xíu đụng phải một ông già đang đứng
đọc bản thông báo tuyển sinh bằng tiếng Pháp mà anh vừa dán lên buổi sáng nay. Chiếc
mũ phớt màu xám cầm trên tay, chiếc kính lão có vẻ hơi nặng trễ xuống mũi, ông
già dướn mắt đọc, chăm chú tới mức không nhận thấy người thày giáo tiếng Pháp
đang ngạc nhiên nhìn mình. Quả thật Phi-líp Mơ-nuy rất ngạc nhiên, đã từ lâu những
người dừng lại đọc tin trước cửa Trung tâm toàn là thanh niên, cũng có một số
người đã có tuổi nhưng già như ông già đang cầm mũ đứng đọc kia thì đây là lần
đầu tiên anh bắt gặp. Hình ảnh ấy làm cho Phi-líp Mơ-nuy thấy rất vui, anh tiếc
rằng lúc ấy mình không có cái máy ảnh để chớp lấy khoảng khắc hiếm có này. Anh
phấn khích đến gần, kiên nhẫn đợi ông già đọc xong và đặt cái mũ phớt lên đầu rồi
mới lịch sự hỏi :
Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013
Phải chăng quá sính ngoại !
Ghi chép của Nguyễn Thị Kim Dung
Nói đến “sính
ngoại” chúng ta thướng nghĩ dân mình thích dùng hàng ngoại, như quần áo, giày
dép, các đồ dùng có mác nước ngoài: Mỹ, Ý, Canada, Anh, Hàn Quốc … thì có giá
hơn hàng nội. Chả thế mà cháu tôi chuyên may quần áo mẫu mã đẹp, đường kim mũi
chỉ đều, đẹp, chắc chắn, nhưng dán nhãn “Made in Vietnam” bán không được giá và
hàng bán không chạy. Cháu đành phải mua nhãn Hàn Quốc, Thái Lan đính vào thì
hàng tiên thụ nhanh hơn, giá bán cao hơn. Cháu nói : “Cháu muốn dán nhãn Việt
Nam lắm, nhưng ít lãi nên đành “phải nhờ” nhãn nước ngoài”.
Còn
về sữa, giá sữa ngoại nhập về bán cao hơn gấp 4, 5 lần thậm chí có loại gấp 9 lần
giá trị thực của nó mà nhiều người cứ chuộng ngoại vẫn mua, coi thường sữa nội.
Thuốc
cũng vậy. Hôm tôi nằm điều trị tại Bệnh viện G.T.V.T nghe được chú y tá dặn bệnh
nhân ra viện: “Bác về mua B1 và C ngoại uống thêm, đừng mua thuốc nội chỉ toàn
bột mỳ uống không có tác dụng gì đâu”…?!
Còn
chuyện “sính ngoại” đề cập dưới đây lại là chuyện mà tôi suy nghĩ thiệt hơn, và
muốn chia sẻ cùng mọi người, xem có ai đồng tình với tôi chăng?
Chuyện
đó là vào khoảng tháng 5 vừa rồi một số tổ chức và nhà tài trợ đã mời được anh
Nick (người Úc) – một thanh niên bị cụt cả hai tay hai chân; bù lại anh có đôi
mắt sáng rất đẹp và có một bàn chân phụ nhỏ xíu.
Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013
Nguyễn Cơ Thạch: Kiến trúc sư của nền Ngoại giao Việt Nam hiện đại
Phan Doãn Nam
Nguyên Trợ lý Bộ trưởng Ngoại giao
Nguyên Trợ lý Bộ trưởng Ngoại giao
Giai đoạn 1954-1975
Tôi có vinh dự được làm việc
dưới sự chỉ đạo của anh Nguyễn Cơ Thạch ngay từ khi mới bước chân vào Bộ
Ngoại giao (BNG). Nguyên là năm 1956, sau khi học xong lớp Phiên dịch
tiếng Anh của Bộ, tôi cùng anh Nguyễn Dy Niên và anh Đặng Phong Hoàn
được cử sang công tác ở Tổng Lãnh sự quán (TLSQ) nước ta mới mở tại New
Delhi, Ấn Độ.
|
Thứ Ba, 10 tháng 9, 2013
Cắt tỉa cây tùng
Nguyễn Tâm Chiến
L
|
àm nghề Đại sứ, ngoài những
giờ phút căng thẳng của công việc thì sung sướng nhất có lẽ là những dịp được
đi thăm thú nơi này, nơi khác trên đất nước bạn. Đi du ngoạn phong cảnh, di
tích lịch sử, tìm hiểu văn hóa, phong tục, lối sống của nhân dân địa phương mà
lại còn được phía bạn đưa đón, “chăm nom” chu đáo nữa chứ!
Sau
gần nửa năm chạy “rốt-đa”công việc tại Thủ đô Tô-ky-ô mà nội dung quan trọng nhất
là thúc đẩy việc Nhật Bản giải tỏa cấm vận và bắt đầu Viện trợ phát triển chính
thức (ODA) cho Việt Nam (từ 1993), tôi có dịp xuống thăm Cố đô Ky-ô-tô. Nói đến
Cố đô Nhật tôi đành tạm không kể nhiều chuyện hay về ngôi Đền Vàng nổi tiếng và
nhất là nghi lễ Trà đạo có một không hai trên thế giới. Hôm tới thăm Đền tôi định
thử nghiệm thả hồn trong cốc trà đó xem sao nhưng rồi đành phải thất vọng từ bỏ
dịp may khi nghe người hướng dẫn nói: “Xin mời ngài Đại sứ, song Ngài sẽ cần
dành ra khoảng ba tiếng rưỡi đồng hồ để thưởng thức nghi lễ pha trà và nhấp một
cốc trà đạo đích thực! Dành ra từng ấy thời gian trong thời đại thông tin và
công nghệ cao này để thưởng thức có một ly trà thì thật mấy ai không hoảng hồn!
Lần đó tôi đành khước từ “toàn quyền” được hưởng sự ưu ái và lòng mến khách của
các bạn Nhật và chỉ dám đề nghị họ “trình diễn vắn tắt”cho riêng tôi trong vòng
có khoảng hơn 30 phút để hiểu sơ qua về Trà đạo…
Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013
Thu 5
Thăng Sắc
Một
nửa mùa thu đã đi
Còn
một nửa
nghiêng
về miền gió bấc
Hà
Nội đang se se
Sương
mù hồ Tây vương lên tóc
Bâng
khuân chiều tím em về.
Rồi
mùa thu sẽ qua
Chỉ
mình anh ở lại
Thương
mùa thu
Bông
cúc vàng không úa
Buồn
mùa thu
Anh
cô đơn nhớ em.
(Cô gái và hoa cúc-tranh của Dương Bích Liên) |
Ông Vũ Khoan luận về ba loại quyền lực
'Lãnh đạo, quản lý có 3 loại quyền lực: Địa vị, kiến thức và nhân cách, trong đó hai quyền lực sau có sức hấp dẫn đích thực hơn loại quyền lực thứ nhất', Nguyên Phó Thủ tướng Vũ Khoan chia sẻ.
Ông Vũ Khoan khi đương chức là nhà ngoại giao kì cựu, khi về hưu lại dành tâm huyết giảng dạy và truyền thụ kiến thức cho thế hệ sau, đặc biệt là các lãnh đạo trẻ.
Ông cũng là một trong số không nhiều những lãnh đạo đã nghỉ hưu vẫn dõi theo những tiến triển của thời cuộc, và đưa ra nhiều gợi mở quan trọng cho công tác hoạch định chính sách và kỹ năng lãnh đạo, quản lý...
Phóng viên Tuần Việt Nam đã có cuộc trao đổi với nguyên Phó Thủ tướng Vũ Khoan xung quanh chủ đề về phẩm chất của đội ngũ cán bộ quản lý, lãnh đạo
Lãnh đạo phải có sức hấp dẫn
- Ông đánh giá như thế nào về kỹ năng lãnh đạo của các cán bộ quản lý, lãnh đạo hiện nay?
Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013
Trình thư ủy nhiệm
Nguyễn Tâm Chiến
Đ
|
i nhận nhiệm vụ là Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền
của Việt Nam tại Nhật Bản thì việc quan trọng đầu tiên được chờ đợi là trình
Thư ủy nhiệm của Chủ tịch nước ta lên Nhật hoàng (có người gọi là Quốc thư cho
ngắn gọn và nghe như có phần cao sang hơn!). Tới nhiệm sở một hay hai ngày gì
đó, tôi được đại diện lễ tân Bộ Ngoại giao Nhật thông báo, để chuẩn bị tiến
hành nghi lễ đó, tôi và tất cả các cán bộ có hàm ngoại giao tham gia, cần “học”
thuần thục mấy bài về đi đứng, lùi tiến, ngang dọc. Thế là trong mấy buổi liền
anh em chúng tôi đã cần mẫn theo sự chỉ dẫn của ‘thầy giáo’ ngoại giao Nhật, thực
hành nghiêm túc các bài học về cách thức đi lại, di chuyển đội hình tại buổi lễ.
Đối với bất cứ Đại sứ nào và ở bất cứ nước nào, việc trình Thư ủy nhiệm của
Nguyên thủ nước mình lên Nguyên thủ nước Đại sứ được cử đến đều là sự kiện
trang nghiêm, tạo nên niềm vinh dự và ý thức trách nhiệm đóng góp vào sự phát
triển quan hệ giữa hai nước, hai nhân dân. Nhưng thường tại các nước quân chủ
hay quân chủ lập hiến như ở Nhật Bản, các nghi lễ còn gợi thêm cảm xúc về sự uy
nghi, kính cẩn…
Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013
Thu 4
Thăng Sắc
Mới đấy mà nay đã giữa thu
Đất nẻ toác cánh đồng nước cạn
Vẫn rình rập ngoài khơi cơn bão muộn
Thu tàn rồi sao còn lũ miền Nam.
Bố đã mài dao vào vụ mía
Lũ trẻ phàn nàn bưởi vẫn he
Em về muộn
Sương buông như khói mỏng
Má hây hây lưu luyến nắng hè.
Anh bâng khuâng lỗi với em lời hẹn
Lúa bộn bề tay anh mải cắt
Đã vầng trăng vằng vặc một dải đê.
Mới đấy mà nay đã giữa thu
Đất nẻ toác cánh đồng nước cạn
Vẫn rình rập ngoài khơi cơn bão muộn
Thu tàn rồi sao còn lũ miền Nam.
Bố đã mài dao vào vụ mía
Lũ trẻ phàn nàn bưởi vẫn he
Em về muộn
Sương buông như khói mỏng
Má hây hây lưu luyến nắng hè.
Anh bâng khuâng lỗi với em lời hẹn
Lúa bộn bề tay anh mải cắt
Đã vầng trăng vằng vặc một dải đê.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)