Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Ý NGHĨ BẤT CHỢT

Lê Tuấn Đạt

 Chiếc bình cũ mười năm chôn dưới đất
Bạn đến, đào lên rượu vẫn mới như thường
Trái tim chứa niềm yêu nghe rạo rực
Chưa ngỏ lời, đã cũ tiếng yêu thương

Cơn mưa mới trưa nay là mưa cũ

Biển bốc hơi, mưa xuống biển, luân hồi
Giết chóc chiến tranh đói nghèo bão lũ
Vết thương cào nhức nhối mãi không thôi

Nếu ta đến một hành tinh xa lắc

Đầy cây xanh, đầy trái ngọt hoa hương
Không Ma Quỷ Thánh Thần hay Chúa Phật
Có chắc chi xây được một thiên đường?

Trái đất đây là một bình rượu cũ

Nhưng bên trong rượu vẫn mới như thường
Rượu có đủ cho mọi người chia sẻ
Nếu chúng mình biết học cách yêu thương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét