Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

CHÙM THƠ LÊ TUẤN ĐẠT

BÓNG TRẦU
 
Người cuối cùng của xứ biết ăn trầu
Năm chín mươi ngoại bỏ trầu đi mất
Từ hôm đó trầu hóa buồn ngơ ngác
Rồi tháng ngày cũng theo ngoại đi đâu.
 
Nhớ ngoại nhớ trầu, tôi tìm đọc ca dao
Tủ sách cũ lại chứa toàn chuyện mới
Đêm chiêm bao, bỗng thấy từ xa vợi
Bóng trầu về quấn quít mãi thân cau
 
TIẾNG GÀ  QUÊ
 
Trưa lang bạt lạc về nơi quê ruộng
Cởi áo ra sống lại tuổi lên mười
Nằm ngữa mặt dưới tàng cây gió lộng
Nghe tiếng gà xa sao quá đậm chất người
 
BẠN ĐẾN THĂM TÔI
                                      Tặng kẻ sĩ quy điền Nguyễn Văn Khánh
 
Bạn đến thăm tôi, lâu ngày không nhớ lối
Tôi chỉ đường: đi nữa. Gặp đôi trâu,
Chậm xe lại rồi rẽ sang bên trái
Sẽ thấy tôi chờ sẵn ở bờ rào.
 
Gà thả, ao vườn. Cứ vô tư uống nữa
Cụng chén quy điền cho rớt nụ, rụng hoa
Hết đôi lít, bạn hỏi như nói mớ:
-Đứng làm chi ngoài ngõ cặp trâu già?!
 
Câu hỏi điên điên mà làm tôi tỉnh hẳn
Cặp trâu già, ừ nhỉ, để làm chi?
Thôn xóm bây giờ mấy nhà nuôi trâu nữa
Đất sốt giá cao, còn thiết cấy cày gì?
 
Trâu lạc lõng trên quê hương của nó
Dăm bảy làng may sót một đôi con
Hồn của ruộng có chăng còn chút gió
Vài khóm tre thưa thớt bóng cò buồn…
 
Tôi nâng ly, đáp lời như có lỗi:
- Nào, uống thêm, ly nước-mắt-quê hương
Bạn đến thăm tôi lâu ngày quên mất lối
May có trâu kia còn đứng đó chỉ đường!
                                                                                                                                                                                                                          Lê Tuấn Đạt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét