Chủ Nhật, 3 tháng 3, 2013

Thơ Lê Tuấn Đạt

Trong những ngày đầu xuân, rất vui lại được giới thiệu bới bạn bè xa gần hai bài thơ hay của Lê Tuấn Đạt (Bài Tiếng Việt mến yêu đã được đọc trong đêm Thơ ở Đồng Nai). Xin chúc Đạt sang năm Quý Tỵ có nhiều thơ hay chia sẻ với bạn bè.


TIẾNG VIỆT MẾN YÊU
 
Mẹ cho tôi món quà này trân quý,
Giọt máu đào từ thuở biết hồng tươi,
Tiếng Việt ơi, nói sao cho vừa nhỉ,
Trái tim tôi sắp vỡ bởi yêu Người!
Đây đất mẹ ngàn năm yêu tha thiết,
Đây quê cha nơi ấp ủ tình nồng,
Mắt mở ra, xôn xao trời: Tiếng Việt-
Mắt khép rồi: Tiếng Việt cứ mênh mông.

Tiếng gió chạy trên cánh đồng lồng lộng,
Tuổi hoa niên phần phật cánh diều tung,
Tiếng cá giỡn trên mặt sông lan sóng,
Tiếng ban mai chim thức hót xanh rừng.
Tiếng ngoại tôi tóc râu dài như cước
C
hiều về ngồi uống rượu với Vân Tiên.
Vân Tiên nói, hay men, hay hồn nước ,
Mà nghĩa nhân man mác tỏa trăm miền?
Tiếng rượu rưới xuống mồ người đã mất
Nối linh thiêng hai thế giới tâm hồn,
Người chết đi ngỡ đã vào xa khuất
Tiếng còn reo trên ngọn cỏ xanh rờn.
Lớn một chút, tôi bước vào trang sách
Theo chân ông Nguyễn Trãi tiễn cha già,
Tiếng nấc nghẹn tủi hờn nơi ải Bắc
Thành gươm bay trên Đại Cáo sáng lòa!

Tiếng nhọn hoắc nén ở đầu ngọn cọc
Không nói năng, đứng đợi dưới đáy sông
Chỉ cọc biết Bạch Đằng vui bật khóc
Khi triều tan máu Thát sóng loang hồng
Tiếng xiềng xích kéo chân gầy té quỵ
Đã bật lên khanh khách giọng cười hùng,
Tiếng Việt thép có bao giờ quỳ lụy:
Quỷ Nam này vua Bắc há trời chung!
Tiếng tia máu phun vào chiều ám khói
Ngọn cờ im bỗng lay động thành rừng.
Ôi tiếng Việt lửa bùng lên dữ dội
Tan giặc rồi, huynh đệ cứ rưng rưng…
Chim báo bão mỗi bình minh lặng sóng
Cá tôm về nghiêng cánh bạc hải âu
Hay đồng lúa chiều dát vàng như mộng,
Tiếng Việt thơm, tiếng Việt đẹp trăm màu!
Ai rợn tóc giữa xứ người xa lạ
Rớt lệ nghe khe khẽ tiếng dân mình,
Ôi tiếng Việt quà mẹ cho thương quá
Tôi nâng niu cho đến hết hành trình

 
RÓT RƯỢU MỘT MÌNH
 
Rượu này tôi rót một mình thôi
Lòng chẳng hân hoan chẳng ngậm ngùi
Quá khứ tương lai hay hiện tại
Tràn ra bình ngát bốn phương trời
 
Rượu này không rót vào lòng đất
Vật vờ hồn khuất đã từ lâu
Rượu này không rót lên Hoành Tráng
Chớp mắt giây lâu đã bạc đầu
 
Rượu này không rót cho khách lạ
Rượu này không rót cho người thân
Rượu này chỉ rót vào hoa lá
Tẩy sạch thiên nhiên khắp một lần
 
Việt đế tửu khinh Bồ đào mỹ tửu
Mộng nhà ngươi bôi xấu đất trời
Rừng biển của ta sơn hào hải vị
Uống rượu nhà ngươi e bẩn môi
 
Rượu này kiêu bạc ngàn năm trước
Ông cha đem hòa nước sông Hồng
Buổi tan giặc, chống gươm xuống đất
Đoàn quân chung một chén say nồng
 
Rượu này men nóng như lửa bén
Uống vào hồn nước dậy mang mang
Người xưa Nguyễn Biểu tu ba chén
Ăn tiệc đầu người mặt lạnh băng
 
Rượu này men cất từ lửa Việt
Tráng sĩ mười chai rực máu hùng
Nước non man mác hồn của rượu
Rót xuống nghe chừng mặt đất rung
 
Rượu này tôi ước người tri kỷ
Bỗng hiện ra tôi sẽ lạy mời
Người xa tôi rót vào tâm ý
Giữa đất trời để lặng cười thôi.
 
Rót rót để nghe hồn của rượu
Nghiêng chào non nước tiếng trong veo
Bên bờ hoang vắng hồn lau lách
Cùng thức mà nghe tiếng rượu reo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét