Ở Mỹ, chương trình học của các trường phổ thông không chỉ khác nhau tuỳ 
theo các bang mà còn khác nhau tuỳ theo từng vùng, từng quận, thậm chí 
tuỳ theo từng trường. Rất nhiều người không biết rằng rất nhiều học sinh
 Mỹ không hề biết gì về thuyết Darwin.
Trẻ em Mỹ "không cần" trường
"Không cần" theo nghĩa đen, không phải một cách nói ví von hoa mỹ về một
 thực tế khác cũng ngược đời nếu so với giáo dục Việt Nam: Nhà trường 
chỉ là một thành phần, cho dù là một thành phần quan trọng, trong một 
phức hợp xã hội có nhiệm vụ giáo dục những công dân Mỹ tương lai.
Nhà trường không và cũng không thể thay thế được gia đình, cộng đồng 
sinh hoạt, các đoàn thể, các tổ chức tôn giáo, văn học nghệ thuật, viện 
bảo tàng, lễ hội, các phương tiện thông tin đại chúng, các hoạt động thể
 thao... "Không cần" ở đây có nghĩa là trẻ em Mỹ có thể học ở nhà, theo 
chế độ homeschooling (học tại gia).
Chế độ "Học tại nhà" (Home schooling) cho phép cha mẹ tự giáo dục con 
cái thay vì cho chúng đến trường mà không yêu cầu phải có chứng chỉ gì 
đặc biệt. Nhiều người Mỹ cho rằng đó là cách để trẻ em có thể phát huy 
tính tự lập, chủ động trong cả 365 ngày chứ không chỉ tiếp nhận kiến 
thức một cách thụ động trong những lúc đến trường. Đó là một nguyên lý 
giáo dục khác hẳn, dựa trên quan điểm là mọi bậc cha mẹ đều có thể giúp 
đỡ con cái học tại nhà.
Nhiều gia đình không hề sử dụng các tài liệu hướng dẫn hay chương trình 
giảng dạy chính thức, mà căn cứ vào thiên hướng và phong cách cá nhân 
của trẻ em để áp dụng các phương pháp và nội dung cụ thể. Ngay cả trong 
trường hợp có sử dụng các tài liệu hướng dẫn, thời gian học tập hàng 
ngày cũng không kéo dài quá vài tiếng đồng hồ, thời gian còn lại dùng để
 du lịch, biểu diễn, tham quan, đọc sách, tiến hành các dự án nghiên cứu
 hay tham gia hoạt động từ thiện. Hiện nay có khoảng 1 triệu gia đình ở 
Mỹ áp dụng và theo thống kê đang tăng lên khoảng 15% mỗi năm.
Ở Mỹ, chương trình học của các trường phổ thông không chỉ khác nhau tuỳ 
theo các bang mà còn khác nhau tuỳ theo từng vùng, từng quận, thậm chí 
tuỳ theo từng trường. Rất nhiều người không biết rằng rất nhiều học sinh
 Mỹ không hề biết gì về thuyết Darwin. Ở một số địa phương, đặc biệt là 
tại các bang ở miền Nam, do ảnh hưởng mạnh mẽ của Thiên Chúa Giáo, giảng
 dạy thuyết Darwin thậm chí còn bị coi là phi pháp.
Vì không học theo một giáo trình thống nhất, trình độ của học sinh khi 
tốt nghiệp trung học rất khác nhau. Chính vì lẽ đó, ở năm thứ nhất, các 
trường đại học Mỹ thường có 3 môn bắt buộc là Học nghĩ, Học nói và Học 
viết. Trong số 18 sinh viên lớp Học viết (English 101) do tôi phụ trách,
 có những sinh viên hiểu biết rất rộng và sâu, nhưng cũng có sinh viên 
thậm chí viết tiếng Anh còn sai chính tả và ngữ pháp.
Tuy vậy, họ có một điểm chung là rất tự tin. Đó là kết quả của một triết
 lý giáo dục mang tính dân chủ. Việc chấm điểm, chẳng hạn. Nếu ở ta chấm
 điểm là biện pháp nhằm xếp loại học sinh và đánh giá giáo viên, điều 
cuối cùng dẫn giáo viên đến tình trạng chạy theo thành tích và rất nhiều
 học sinh đến tâm lý tự ti.
Không tự ti sao được khi một đứa trẻ từ lớp 1 đến lớp 12 luôn luôn đội 
sổ, và điều đó được công bố cho tất cả bạn bè cùng lớp. Ở Mỹ, việc chấm 
điểm là vấn đề tế nhị, thường là giữ kín. Nó là cơ sở để học sinh tự 
biết mình và để giáo viên điều chỉnh phương pháp giáo dục với từng học 
sinh. Nhà trường Mỹ luôn cố gắng để học sinh không cảm thấy thua chị kém
 em. Ngay cả thi tốt nghiệp phổ thông cũng không có vai trò quan trọng 
như ở Việt Nam hay ở Châu Âu. Có thể nói, nhà trường ở Mỹ là nhà trường 
không nhằm mục đích thi cử.
Các trường phổ thông của Mỹ không có sách giáo khoa chung trong cả nước
Việc lựa chọn các loại sách để dạy trong nhà trường thuộc thẩm quyền của
 cơ quan chuyên trách địa phương và nhà trường, nhưng vai trò cá nhân 
của giáo viên và ý kiến của phụ huynh cũng rất quan trọng. Chẳng hạn, 
cuối tháng 9 năm 2003, khi tôi vừa đến Normal, cuốn sách nổi tiếng của 
nhà văn Hoa Kỳ đoạt giải Nobel John Steinbeck, "Of Mice and Men" (Hoàng 
Ngọc Khôi và Nguyễn Phúc Bửu dịch là "Của chuột và người"), cùng hai tác
 phẩm kinh điển khác là "The Adventures of Huckleberry Finn" (Những cuộc
 phiêu lưu của Huckleberry Finn) của Mark Twain và "To Kill a 
Mockingbird" (Giết chết một con chim Mocking) của Harper Lee, bị cha mẹ 
học sinh các trường trung học phản đối và đòi đưa ra khỏi chương trình 
văn học.
Hai trường trung học Normal Comunity High School và Normal West High 
School phải thành lập một chuyên ban, bao gồm hiệu trưởng, một chuyên 
gia thông tin đại chúng và một giáo viên, để nghiên cứu và trả lời phụ 
huynh học sinh. Bà Tripp, phụ huynh học sinh và là tác giả một trong hai
 lá thư khiếu nại, phê phán cuốn sách của John Steinbeck là chứa đựng 
thái độ kỳ thị chủng tộc, ngôn ngữ thô tục và báng bổ, "không thể hiện 
các giá trị truyền thống", "gây phản cảm" đối với con gái bà.
Đây không phải là trường hợp cá biệt. Năm 1992, khi một nhóm độc giả ở 
bang Ohio chỉ ra 108 chỗ tục tĩu, 12 chỗ chứa đựng thái độ kỳ thị chủng 
tộc và 45 đoạn báng bổ Chúa, cuốn sách này đã bị buộc đưa ra khỏi chương
 trình của một trường phổ thông địa phương. Ngay sau đó, 150 nhà giáo, 
sinh viên và phụ huynh học sinh đã tổ chức một cuộc hội thảo ca ngợi giá
 trị của cuốn sách, cuối cùng nó được đưa trở lại chương trình. Mùa hè 
năm 2003, Hội đồng giáo dục quận Coffee County (Bang Georgia) cũng phải 
tiến hành thẩm định vấn đề "ngôn ngữ dung tục" của cuốn sách "Of Mice 
and Men" khi có khiếu nại của một số phụ huynh học sinh. Đầu năm 2003, 
Hội đồng nhà trường quận George County ở Lucedale (Bang Mississippi) đã 
nhất trí loại "Of Mice and Men" cùng hai cuốn sách khác ra khỏi chương 
trình.
Coi nhà trường như doanh nghiệp
Nếu như ở Việt Nam, cho đến nay thương mại hoá giáo dục vẫn gây tranh 
cãi và bị nhiều người coi là tồi tệ, thì ở Mỹ nó đang tồn tại như một 
cái gì đó hết sức tự nhiên.
Khác với Việt Nam, các trường đại học Mỹ nói chung không có thi đầu vào.
 Quan điểm của họ rất đơn giản: Học tập là quyền chính đáng của mọi 
người, mặc dù xuất phát điểm có thể khác nhau. Nhờ vậy, tất cả những ai 
có chí đều có thể có cơ hội, ngược lại quốc gia cũng không bỏ phí nhân 
tài. Vào thập kỷ 1960, số học sinh Mỹ tốt nghiệp phổ thông học tiếp lên 
đại học chiếm tỷ lệ 60%. Hiện nay, tỷ lệ này có giảm đi, nhưng vẫn đứng 
đầu thế giới. Nhưng muốn học, phải trả tiền. Khi anh bỏ tiền để mua kiến
 thức, anh sẽ có ý thức về việc học tập hơn. Còn nếu anh trả tiền mà 
không học, tức không nhận kiến thức, thì đó cũng là quyền của anh.
Nói vậy, nhưng việc đăng ký học cũng không phải hoàn toàn chỉ có chuyện 
tiền nong. Một số trường nổi tiếng khá kén chọn sinh viên. Một số bang 
cũng ưu tiên nhận sinh viên từ bang mình. Còn đối với sinh viên nước 
ngoài, điểm thi tiếng Anh (TOEFL) đặc biệt quan trọng. Trường Đại học Y 
khoa là một ngoại lệ. Muốn vào trường, sinh viên phải có bằng tốt nghiệp
 đại học thuộc một số ngành như sinh hoá, sinh vật...Chương trình kéo 
dài 4 năm nữa, sau đó phải thực tập từ 2 đến 4 năm. Như vậy, để hành 
nghề chữa bệnh, cần phải học và thực tập từ 10 - 12 năm!
Việc học tập ở Mỹ rất tốn kém. Mức chi tiêu tối thiểu của một sinh viên ở
 các trường công, vào khoảng 10 ngàn USD/năm, còn ở các trường tư khoảng
 35 ngàn USD. Vì thế, trừ một số người được nhận học bổng hoặc gia đình 
giàu có, sinh viên Mỹ hầu hết vừa học vừa làm, một số làm việc ngay tại 
trường.5. Chuyện ngược đời thứ năm là bất chấp những chuyện ngược đời 
vừa kể giáo dục Mỹ vẫn có chất lượng cao nhất thế giới.
Bằng chứng là họ kinh doanh giỏi nhất, nghiên cứu khoa học giỏi nhất, 
đóng phim giỏi nhất, chơi đàn giỏi nhất, hát hay nhất, chơi thể thao 
giỏi nhất, và ngay cả trong văn học cũng là một trong những nước có 
nhiều nhà văn đoạt giải Nobel nhất.
Ngô Tự Lập
(DĐDN)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét