Chiều hôm ấy mẹ tôi đi làm về
muộn. Khi cả nhà đã quây quần quanh bàn ăn thì mẹ mới mở cửa bước vào, mặt tươi hơn hớn, ngặt nghẽo cười khiến cả nhà ngạc nhiên.
Thấy vậy bố tôi hỏi :
- Hôm nay trúng quả hay sao
mà vui thế ?
- Quả gì đâu. Trên mạng có mục “Những bài văn bất
hủ” của học trò, xem tếu quá, buồn cười đến chết được, nhất là mấy câu tả ông nội, xem
xong một cái là cười vãi, vừa đi đường vừa cười, hệt như con điên ấy.
Mọi người hồi hộp nghe
chuyện. Bố tôi hỏi :
- Nó tả thế nào mà em cười
thế ?
- Nó tả thế này : “ Nhà em có
nuôi một ông nội, ông nội suốt ngày chẳng làm gì cả, chỉ trùm chăn ngủ, đến bữa
ăn ông ló đầu ra hỏi : cơm chín chưa bây ?”.
Cả nhà phá lên cười. Tôi liếc
qua ông nội. Ông nội cũng cười, lúc đầu
cười vui nhưng sau dần tôi thấy ông chỉ cười gượng gạo. Rồi ông không cười nữa,
mặt ông bỗng xịu lại, đôi mắt xụp xuống, ông ngồi im lặng. Sau đó ông đứng dậy,
lặng lẽ bỏ lên tầng. Bà nội bảo :
- Các con cứ ăn cơm đi, để
mặc ông, tí bà đem cho ông ăn sau. Độ này ông hay nghĩ ngợi.
Không còn ai cười tiếp nữa.
Tôi thấy có điều gì bất an nên ăn vội cho xong bữa rồi đi lên với ông. Ông đang
lúi húi tra cuốn Từ điển tiếng Việt, chiếc kính lão tụt xuống mấy lần, những
ngón tay gầy guộc và khô khốc của ông run run lần giở từng trang một. Tôi hỏi :
- Ông tra chữ gì để cháu tìm
cho ông.
- Chữ bé quá, ông đọc khó.
Cháu tra cho ông chữ “nuôi” xem nó nói gì.
Tôi nghĩ chắc ông phải đo lại
kính rồi. Cuốn Từ điển tiếng Việt này ông dùng từ năm 1994 đến bây giờ, tuy đã
hơn hai mươi năm nhưng nó vẫn thế, chữ in trong sách có bé đi chút nào đâu. Tìm
được chữ “nuôi” tôi bảo ông :
- Ông để cháu đọc cho ông
nghe nhé.
- Không, để ông tự đọc được.
- Ông tra chữ “nuôi” để làm
gì ?
- Trẻ con nó tinh lắm cháu ạ.
Viết được những câu văn ngộ nghĩnh như mẹ cháu
vừa đọc đều là những đứa có khả năng quan sát, nó tả đúng cả đấy.
Thôi, cháu để ông xem, cháu đi về phòng cháu đi.
Tôi đi ra, để cho ông yên. Về
phòng tôi cứ nghĩ mãi rằng chữ “nuôi” thì có nghĩa gì đặc biệt đâu mà ông phải
để tâm tìm hiểu. Những người khác trong nhà đều đã rất quen với việc ông tra
các loại từ điển nên không ai để ý nữa.
Đêm ấy tôi học khuya, chốc
chốc lại nghe tiếng ông ho. Cách đây mấy năm, mỗi khi húng hắng ông thường vừa cười vừa nói, một mái ấm gia đình thường phải có tiếng ho của người
già và tiếng khóc của trẻ con. Dạo này có vẻ ông ho mau hơn nhưng không thấy ông nói câu ấy nữa.
Tôi đi ngoại khóa theo lớp một
ngày, hôm sau về nhà không thấy ông đâu. Buổi tối tôi hỏi bố thì bố
bảo :
- Chắc ông lại đi chơi với
mấy người bạn già.
Sang ngày thứ hai vẫn không thấy
ông về. Tôi hỏi bà :
- Bà ơi, ông nội đi đâu mà
hôm nay chưa về, có bảo bà là ông đi đâu không ?
Từ khi tôi biết nghĩ, tôi
thấy mọi sự chăm sóc chiều chuộng trong nhà đều như ở bà nội tôi cả. Những ngày
non nớt đầu đời cả tôi cả em tôi đều lớn lên bụ bẫm trong tay bà. Bà còn là
người lo đến bữa ăn giấc ngủ cho ông nội tôi. Bố mẹ tôi thấy bà bế ẵm trông nom
con của họ thì rất vui,
coi
đó là điều tự nhiên, nhưng khi thấy bà đơm cơm, pha nước cho ông thì lại bảo
cách ấy là cổ, trong gia đình hiện đại ai ăn cơm thì tự đứng lên mà lấy ở nồi
cơm điện, chấp theo lối cũ làm gì. Bà mặc kệ, vẫn tự tay mình xới mỗi bữa cho
ông hai lưng cơm, vẫn chiều chiều pha cho ông ấm nước chè. Lại còn cười bảo tôi, bà già rồi, có muốn cũng không theo
được đời mới đâu cháu ạ.
Đến ngày thứ ba chưa thấy
ông về, bà tôi không còn vững được nữa. Bà hốt hoảng bảo tôi :
- Bà thấy nóng ruột lắm, ông
không bao giờ đi đâu lâu thế mà không bảo bà.
- Bà gọi điện cho ông chưa ?
- Ông quên điện thoại ở nhà,
không mang theo. Mà không biết ông mày có quên thật không hay là lại dỗi, không muốn ai
gọi. Cả thuốc huyết áp cũng không mang theo mới chết chứ.
- Bà bảo bố mẹ cháu đi tìm
đi.
- Bà đã muốn bảo từ hôm qua
nhưng thấy bố mẹ mày bận quá. Tối nay thế nào cũng phải giục họ đi tìm ông.
Buổi tối bố mẹ tôi về là ngồi
vào bàn ăn ngay, trong bữa ăn cũng không thấy ai hỏi ông đâu, cũng không thấy
bà bảo họ đi tìm. Chắc bà lại sợ bữa ăn mất vui. Ăn cơm xong, mẹ tôi kèm em tôi học bài, còn bố tôi thì gọi điện
thoại. Tôi nghĩ nếu tôi còn bé như cái đứa tả
bài văn ông nội và nếu cô giáo ra đầu bài là hãy tả bố em, tôi chắc cũng sẽ
viết là bố em ăn xong không xỉa răng, đứng lên cầm ngay lấy cái điện thoại nói
chuyện công việc liên hồi. Đợi bố nói xong một cuộc, tôi níu lại hỏi :
- Bố ơi, đã ba hôm ông chưa
về, không biết đi đâu, bố mẹ đi tìm cho bà đi.
Đợi
tôi nói xong bà nội mới thêm vào :
- Bố nó tìm cách hỏi xem ông
đi đâu, bà sốt ruột quá.
Bố tôi đứng
lặng im, cái di động trong tay rung nhưng không nghe. Rồi nói :
- Chắc lại đến với mấy
người bạn của ông đấy thôi.
Cứ để con hỏi mấy cụ trước đã chứ giờ biết tìm ở
đâu.
Bà
tôi im lặng nhưng nét mặt nhau nhúm lại, bỗng chốc như già đi bao nhiêu tuổi,
tôi trông cũng phát sợ. Đêm ấy bà không xem vô tuyến mà đi nằm sớm, ngoài tiếng
điện thoại của bố tôi thì trong nhà hoàn toàn im ắng, không có tiếng ông ho,
không có tiếng trẻ khóc.
Sáng sớm
hôm sau bỗng có điện thoại reo. Đây là máy điện thoại bàn, mà máy bàn thì từ
lâu ít ai còn gọi đến nữa, trong nhà đã mỗi người một cái di động. Cả bà cả bố
tôi đều vồ lấy máy, cùng nghe. Hóa ra là ông nội. Ông bảo bà là ông đang ở một
nhà dưỡng lão, dặn bà và tôi đến chơi và cầm theo cho ông mấy thứ cần dùng cùng
mấy quyển sách để ông đọc. Bố hỏi ông có làm sao không thì ông bảo thoải mái
lắm, mọi người cứ yên tâm để ông ở lại đấy ít lâu.
Bố tôi bảo để chủ nhật thuê
xe cả nhà đi đón ông về. Tôi nhất định lấy xe máy đi thăm ông ngay. Bà xếp vào
một cái túi du lịch cho ông mấy bộ quần áo, dao cạo râu, bàn chải đánh răng,
thuốc huyết áp, hộp bánh bích quy và không quên cái điện thoại. Tôi lấy trong
tủ sách ra mấy quyển sách ông thích. Khi tôi vào lớp mười, nghe nhiều người nói
về ông, tôi mới biết ông nội tôi đã là người đi nhiều, đọc nhiều. Khi tôi còn
nhỏ, tức là lúc còn rất thích chơi với ông, ông thường đọc cho cháu “đít tôn
của ông” nghe nhiều chuyện, trong đó có những chuyện mà mãi về sau này tôi mới thấy
hay. Tôi phóng một mạch, đến chập choạng tối thì gặp ông. Có mấy hôm mà râu tóc
ông dài ra, nom ông gày tọp đi. Tôi ôm chầm lấy ông, lòng rưng rưng. Tôi cũng
cảm thấy ông đang run lên nhưng ông lại vuốt tóc tôi và nói :
- Kìa cháu, con trai phải
mạnh mẽ lên chứ.
Tôi mếu máo nói :
- Vâng, cháu vẫn mạnh mẽ đấy.
Tại sao ông đi lâu thế mà không gọi điện báo cho mọi người ở nhà, ai cũng sốt
ruột ông ạ.
- Ông phải xin lỗi mọi người,
ông đã muốn gọi cho bà và cháu nhưng ông quên mất điện thoại, mãi hôm nay mới
gọi nhờ người ta được.
Nơi
ông đang ở là một cái trại dưỡng lão do con trai một người bạn ông làm giám
đốc. Ông giám đốc này lập ra trại dưỡng lão, tiếp nhận các cụ ở nhiều nơi nhưng
riêng bố mẹ mình thì lại để chăm sóc ở nhà. Ông nội tôi đến chơi với ông bạn
già, được dẫn đi thăm trại dưỡng lão, thấy hợp cảnh mình liền xin ở lại thử xem. Ấy là
ông nói với tôi như thế. Khi tôi đưa mấy cuốn sách cho ông thì ông bảo :
- Cháu có thích đọc sách không ?
- Có ạ, sao ông lại hỏi thế ?
-
Là vì ông muốn để lại cho cháu cái tủ sách của ông. Không bao nhiêu nhưng có
nhiều quyển ông thấy hay lắm.
- Vâng, cháu cảm ơn ông. Nhưng ông ơi, cháu muốn hỏi ông là làm sao ông lại bỏ
nhà để vào đây ? Có phải vì cái chữ nuôi
trong bài văn trẻ con kia không hả
ông ?
- Không phải đâu cháu ạ. Nó chỉ giúp cho ông ngẫm thêm ra thôi. Không cần đến
những đôi mắt trẻ nhỏ thì một lúc nào đấy những người già như ông bà cũng tự
nhận thấy là mình thừa ra ngay trong nhà mình.
Tôi chưa ở độ tuổi để có thể hiểu hết mọi lẽ đời, từ nhỏ đến bây giờ lúc nào
ông cũng dậy tôi phải biết mạnh mẽ, tôi đã cố gắng để tỏ ra mình là một thiếu
niên mạnh mẽ, vậy mà nghe ông nói thế, trái tim khỏe mạnh nhưng còn non trẻ của tôi
cũng phải nhói đau. Tôi vội vàng ôm chặt lấy ông, gào lên :
- Không phải thế đâu, không phải như ông nói đâu. Chủ nhật này bà và bố mẹ cháu
sẽ lên đón ông về.
Tôi cứ ôm ghì lấy ông, úp đầu vào ngực ông, nghe rõ tiếng tim ông đập nhỏ mà
nhanh. Tôi không thể cảm nhận được hết những điều ông đang cảm nhận nhưng tôi
thấy rõ bàn tay ông đang xoa trên đầu tôi, không chỉ vuốt ve mà còn như đang
che chở. Ông nhẹ nhàng :
- Sáng mai cháu nên về sớm để kịp đi học, nói với bố mẹ cháu không phải lên đón
ông. Nếu bà muốn thì cháu nói với bố mẹ có thể để cho bà lên đây ở với ông. Ông
bà còn nuôi nhau được.
Tôi giơ tay bịt mồm ông rồi hét lên, giống như khi còn bé tôi vẫn làm :
- Không ! Không ! Không ! Ông phải về với cháu.
Ông nội không nói gì, lặng im ôm tôi vào lòng.
Đêm ấy tôi nằm bên ông, trằn trọc mãi mà không thể nào chợp mắt. Có vẻ như ông
ho nhiều hơn nhưng mỗi lần ho ông đều cố khẽ khàng, ý chừng để giữ cho tôi ngủ yên.
Khi thiếp đi, trong giấc mơ nặng nề, tôi thấy bóng một người, không thấy rõ
mặt, chỉ thấy bóng nhưng tôi vẫn đinh ninh người ấy là
ông nội, khuất dần nhưng rất rõ, đang đi về hướng Tây, ở đấy hoàng hôn đỏ ối và
nhiều gai như quả gấc chín.