Thứ Sáu, 20 tháng 4, 2012

Thơ Lê Tuấn Đạt

ĐẤT NƯỚC, EM ƠI…
 
Đất nước, em ơi, là từ thuở bắt đầu
Em bâng khuâng một chiều nào thơ ấu
Khi em thương lũ cào cào, châu chấu
Trong mưa dầm không biết trốn đi đâu
 
Đất nước ngày thơ quanh quẩn dưới giàn trầu
Bà giặt áo rồi đem phơi trước nắng
Đất nước theo em lớn lên cùng năm tháng
Là đất nước dịu dàng, đằm thắm, nguy nga
 
Là sắc màu rực rỡ các loài hoa
Hoa dâm bụt, hướng dương cùng thược dược
Đi ra ngõ, hoa mướp vàng đất nước
Trở vào sân, đất nước tím hoa cà
 
Là mùi rơm thơm nắng cánh đồng nhà
Là tiếng sóng lần đầu tiên thăm biển
Là bóng núi buổi chiều về sẫm tím
Đứng trông hoài lưu luyến cánh cò xa
 
Là vây quanh bao thương mến đậm đà
Một tấm bản đồ chẳng thể nào chứa hết
Em lớn thêm, một ngày em sẽ biết
Đất nước mình không tả xiết, em ơi…





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét