Bạn bè của Lều văn Thăng Sắc đã quen với thơ Lê Tuấn Đạt, họ nói thơ anh hay ở chỗ có những bất ngờ, ngôn từ dung dị mà ý tứ sâu sắc, những cái nhìn vào đời thường với những chi tiết bình thường mà khi vào thơ anh lại có sức lay động tình cảm người đọc.
Bài thơ dưới đây mà Tuấn Đạt vừa gửi cũng vậy. Qua bài thơ này người ta biết anh là nhà giáo. Buồn đến nát lòng khi đọc hai câu này của anh :
Con dạy học suốt đời không hết chữ
Nhưng trưa nay không dạy được chữ Nhường
HAI TIẾNG CÁM ƠN
Chỉ hai tiếng cám ơn nghe sao sốc
Kéo dài ra nghe như tiếng vô ơn
Hai tiếng ấy biến tôi thành kẻ ngốc
Đến lúc xuống xe mà lòng cứ nặng buồn
Một bà cụ bước lên xe, chân run rẩy
Mẹ của ai kia sao quá giống mẹ nhà
Tôi bước ra đỡ giúp dùm cây gậy
Định nhường chỗ ngồi cho bà mẹ đường xa
Bỗng ở phía sau, một bóng hồng chen tới
Ngồi thụp liền vào chỗ trống trời cho
Cái túi xách tay, có lẽ vì quá vội
Nên vướng vào chiếc gậy, cứ cù co
Gỡ túi xách tôi đưa cô gái trẻ
Cô điềm nhiên buông hai tiếng: cám ơn!
Rồi lẳng lặng lấy son chì ra kẻ
Miệng nghiêng cười với cái bóng trong gương
Cô gái trẻ chừng đôi mươi, đẹp lắm
Đẹp như cháu tôi, như mấy đứa học trò
Còn bà cụ gầy gò da nhăn sạm
Lưng còng rồi nên trông dáng co ro
Thôi cụ ạ, tựa vai con đỡ mỏi
Con sức dẻo dai tuy trông mặt hơi già
Còn giỏ đệm, đưa đây con cầm giúp
Cụ tin con đi, con là đứa thật thà
Con dạy học suốt đời không hết chữ
Nhưng trưa nay không dạy được chữ Nhường
Chữ Kính nữa, trưa nay con buồn chứ,
Con buồn vì không dạy nổi chữ Thương.
Ba chữ ấy, thôi nhờ đời dạy giúp
Cô gái kia, để cô hiểu về già
Con dạy chữ bây giờ không phải lúc
Mà chắc gì cô gái đã hiểu ra…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét