Nhà văn ngồi quán cóc ven đường
Ấm trà không hâm nóng nổi những ý văn chương
Chủ quán nhắc uống đi kẻo nước nguội
Viết được hay không cũng chỉ là lẽ thường
Đừng vật vã chữ nghĩa người thêm mệt
Cuộc sống bây giờ không đủ chỗ cho văn.
Có thật thế hay không ông hàng nước
Vẫn bao nhiêu là sách bán ven đường
Chỉ khác là văn chương giờ hỗn độn
Toàn chém giết, hiếp dâm, lừa lọc, tai ương
Người bán nước nhếch cười thương hại
Nhà văn kiểu gì thật thà quá thế ông
Mà sao nỡ quên một câu lý luận
Văn là người, là cuộc sống, nhớ không
Người như thế và đời là như thế
Văn làm sao còn đẹp được thưa ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét