Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Đại sứ làm thơ

Nhân 44 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam-Campuchia (24/6/1967-24/6/2011), đọc bài thơ PHONG LAN VÀ ANH CHIẾN SĨ QUÂN TÌNH NGUYỆN của Cố Đại sứ Việt nam tại Campuchia Ngô Điền

Bài thơ này ông Ngô Điền viết năm 1987 và đã đăng trên báo Sài Gòn giải phóng, chắc là cùng năm.
Nếu không tiết lộ đây là bài thơ của Đại sứ thì ai cũng có thể nghĩ nó là bài thơ trữ tình chuyên nghiệp. Nói là của Đại sứ làm thì nó vẫn trữ tình. Có được chất trữ tình trước hết không phải nhờ thi pháp mà là nhờ vào cái tinh thần lạc quan của người viết. Ai cũng biết năm 1987 là một trong những năm gian khổ nhất của người lính tình nguyện Việt Nam ở Campuchia. Vậy mà hình ảnh anh lính trong thơ hiện lên sáng ngời với những tình cảm thương nhớ lưu luyến kẻ ở người về, kẻ ở lại không phải chỉ có người dân Campuchia mà còn là những đồng đội, những người “yên nghỉ đất Angkor”.
Ngay ở đầu bài, cành phong lan đã hiện ra trước màu áo lính. Tại sao lại là cành phong lan mà không phải là một loài hoa nào khác ! Là bởi vì phong lan là kết tinh của nguyên khí núi rừng, là gió sương đọng lại mà thành, là oai phong là thâm hậu của rừng núi, lại cũng là cái duyên dáng mềm mại của hoa rừng. Người lính ở trong rừng ra, mang theo cây phong lan cũng là mang theo cả cái oai linh lẫn cái phóng khoáng.
Và thật bất ngờ khi tác giả kết luận :”tiến lên-một khẩu sung” “rút về-một giò lan”. Anh lính tình nguyện hiện lên ở những câu thơ này vừa hùng dũng lại vừa lãng mạn, người đi mười năm nay ca khúc khải hoàn. Nhịp thơ ở đây cũng nhịp tiến nhịp lui, dồn dập mà bịn rịn…
Mới biết Đại sứ Ngô Điền đã rất gần gụi, yêu mến và cảm thương người lính tình nguyện để có thể viết được bài thơ câu chữ cú pháp thì trong sáng mạnh mẽ, tình cảm thì làm “lâng lâng lòng người chiến sĩ” đến như vậy. Và cuối cùng thì cả bài thơ  dẫu có rất trữ tình thì vẫn đau đáu tinh thần quốc tế cao cả của người lính tình nguyện Việt Nam.

Xin mời đọc cả bài thơ :

                     Lính tình nguyện rút quân
                     Xoong nồi che manh chiếu
                     Thoảng hương lan dìu dịu
                     Bên buồng lái xe đi…

                     “Mưa gió không phai tàn”
                     Đượm tình ai chờ đợi
                     - Hay đượm tình đồng đội
                     Yên nghỉ đất Angkor ?
                     “Các anh ơi nhớ mãi…”
                     Vẳng lời tiễn bên đường
                     Muôn nhớ với nghìn thương
                     Vẹn tròn niềm chung thủy

                     Tiến lên-một khẩu sung
                     Rút về-một giò lan
                     Lâng lâng lòng chiến sĩ
                     Mười năm nghĩa sắt son

1 nhận xét:

  1. Bà Già Lan viết : Mình vừa đọc bài thơ của anh Điền, rất cảm động, với chúng mình anh Điền là người ANH và người THẦY thật sự, không làm gì mà vẫn là làm gương, không dậy gì mà vẫn là dậy bảo rất tận tâm…trong những năm tháng (với cả nước này) vừa có súng đạn vừa có hoa lan – hình tượng tuyệt vời và rất chính xác – mạnh mẽ và trong sáng ! Chúng mình được sống trong thời đại như thế, cảm ơn đời thôi !

    Trả lờiXóa