Tuy Lê Tuấn Đạt không đồng ý nhưng tôi vẫn gọi anh là nhà thơ. Bởi vì sao, là bởi vì nhà thơ không phải cái danh tự mình muốn mà có, nó có được là nhờ ở những bài thơ của mình và ở những người đọc. Tôi đọc thơ anh thấy thơ anh hay, lang thang trên mạng gặp anh rồi quen, rồi thành bạn. Cuộc sống "ảo" ấy thật chẳng ảo tí nào ! Tuấn Đạt cho tôi biết anh sinh trưởng trong Nam, hiện đang dạy học ở Đồng Nai, thích viết, thích ghi lại cảm xúc của mình và chia sẻ cùng bạn bè. Thì nhà thơ chính là như thế !
Xin chúc Lê Tuấn Đạt viết được nhiều và xin giới thiệu chùm thơ lục bát gọn gàng, xinh xắn, luyến láy, lay động dưới đây của anh.
CHIẾC LÁ ĐABạn tôi qua xứ Ca - na
Để tìm một chiếc lá đa gói trời
Lá đa không ở xứ người
Bạn tôi ngồi hát mấy lời vu vơ
Nhìn trời tuyết trắng, bạn mơ
Chiều hoang loang nắng rựng bờ cỏ tranh
Bên này tôi cũng buồn tênh
Lá đa rơi rắc đầy bên hiên nhà
Trâu nhà ăn cỏ đồng xa
Mơ gì tắm nước chảy ra từ nguồn?
Bạn tôi đâu biết tôi buồn
Niềm thương quấn quít theo hồn lá đa
Ước gì gom được trời xa
Lá khô đôi lá đưa qua tặng người.
Để khi hong với gió trời
Sẽ nghe cuống lá vọng lời cội xưa
Và khi tuyết đậm, mưa thưa
QUÁN QUÊ
Anh đi từ độ đã xa
Nghe đâu khanh tướng vinh hoa cũng nhiều
Quán quê rượu nhạt đìu hiu
Có thằng bạn cũ đôi chiều nhớ suông
Bây giờ nắng xế,chiều buông
Nghe anh tàn mộng đế vương mất rồi
Về quê đi nhé anh ơi
Quán quê còn một chỗ ngồi đợi anh
CÁI GIẾNG
Ông cha chẳng để gì nhiều
Chỉ là cái giếng trong veo ngàn đời
Soi vào bảng lãng mây trời
Ngỡ như hồn cũ muôn nơi tụ về
Ngỡ như cả một trời quê
Vẫn nguyên vẹn giữa bốn bề đổi thay
Tha phương bữa nọ về đây
Ngắm mình trong giếng mới hay còn mình.
QUA ĐƯỜNG
Qua đường vì một cụ già
Tay dìu tay dắt, đưa bà cùng đi
Đưa xong, không biết làm chi
Một mình lóng ngóng lại đi… qua đường
Giữa dòng người ngựa vô thường
Ngược xuôi chóng mặt bốn phương ghập ghềnh
Bỗng dưng lòng thấy chông chênh
Một niềm cô độc không tên lùa về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét