Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

THĂM NHÀ VƯỜN SƠN BÌNH

 
Nhà vườn Sơn Bình chỉ cách Tản Lĩnh, Ba Vì (Hà Nội) khoảng vài ba cây. Khu nhà khiêm tốn giấu mình sau bức tường rào và một bụi hoa giấy um tùm, nhưng khi đã bước qua cánh cổng sơn xanh thì một khung cảnh hài hoà hiện ra, đẹp dịu dàng nhưng quyến rũ đến như muốn hút hồn du khách. 
    Chủ nhà là anh Sơn. Anh là kỹ sư đã từng du học ở Hung-ga-ri từ những năm 70, vậy mà bây giờ anh thực sự là một lão nông, một người làm vườn thực sự với một niềm đam mê có sức lan toả kỳ diệu.    
 Anh Sơn và chị Bình là những người chăm chỉ, tự mình bỏ ra biết bao nhiêu công sức để xây dựng nên ngôi nhà, tỉa tót cho khu vườn, xắp xếp cho từng cây hoa, luống cỏ. Hoa tự nhiên có, hoa “sưu tập” có, thậm chí có những loại hoa quý được mang về từ Miến điện là nơi chị Bình vừa công tác sứ quán một nhiệm kỳ ba năm. Nhà nhìn ra hồ nước xanh biếc, giữa hồ có một hòn đảo dáng hổ phục, đẹp tự nhiên nhưng ai cũng tưởng là hòn non bộ. Bên kia hồ là rừng thông bốn mùa reo trong gió.
 Đam mê với nhà vườn, chăm chỉ với công việc, họ còn là những người mến khách, chẳng tuần nào mà họ không có các “thực khách” từ Hà Nội lên. Những ngày đẹp trời quây quần ngoài vườn cỏ dưới gốc một cây sấu cổ thụ thì thật là thư giãn. Thực sự là những khoảng tĩnh lặng hiếm có ở Hà Nội.
Chị Bình đã nghỉ hưu, chị dành thời gian dạy tiếng anh miễn phí cho trẻ em người Mường ở chung quanh xóm. Một cô giáo tiếng anh như chị ở bản mường là một cô giáo xịn. Học không mất tiền nên bố mẹ học trò thỉnh thoảng lại biếu chị chục trứng hay nải chuối, có người còn cho chị phân bò để bón cho hoa. Chuyện ngày nay mà cứ ngỡ như trong truyện của Thạch Lam xưa. 
  
                                                                                                               

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét