Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

ÔNG NGOẠI CHO THƠ

Thăng Sắc


Vào một ngày đầu thu năm 2011, tức là cách đây mới có mấy tháng, ông ngoại của cháu nội tôi đến thăm, tay mang theo một cái túi nhỏ màu trắng nho nhã. Khi đã ngồi vào ghế trong phòng khách đàng hoàng rồi thì ông mới rút từ trong cái túi ấy ra một tập chép tay, chữ mực xanh nắn nót, đều đặn nghiêng sang phải. Ông đưa tôi và nói :
- Tôi đọc trên blog của ông nội cháu có bài thơ “Tặng bạn lúc chớm thu”, nghĩ ông cũng rất thích thơ mùa thu nên chép tặng ông một số bài thơ mùa thu xưa nay đều được coi là rất hay.
            Tôi trịnh trọng giơ hai tay đỡ lấy, như đỡ lấy một báu vật. Mà là báu vật thật sự, không phải chỉ báu vật ở những bài thơ quý, mà chính là báu vật ở chỗ ông đã cẩn thận chép lại những bài thơ này, ông, một ông già ngoài bẩy mươi, đã cẩn thận chép tay lại những bài thơ quý này đem tặng lại cho thông gia của mình. Tôi thâý có những bài như Thu phố ca của Lý Bạch, Tảo thu độc dạ của Bạch Cư Dị, Cảm thu tiễn thu của Tản Đà, Đây mùa thu tơí của Xuân Diệu, Thu rừng của Huy cận, rồi cả Hồ Dzênh, Nguyễn Bính, Vũ Hoàng Chương, Lê Đạt..., có thể coi như một tuyển nhỏ về thơ mùa thu. Quý lắm chứ, trân trọng lắm chứ, nếu không phải là có lòng yêu thơ, khả năng cảm thụ về cái đẹp và lòng quý mến người anh em thông gia thì sao có thể bỏ ra ngần ấy công phu mà chép tay cơ chứ !
Tập thơ chép tay rất công phu
             Rồi ông lại thò tay vào cái túi, lôi ra một bình rượu, cái bình rượu nhỏ làm bằng i-nox sáng loáng để đựng rượi uýt-ky mà ta thường thấy trong những phim cao bồi chinh Tây của Mỹ. Ông nói :
            - Đọc thơ mùa thu vào ngày đầu thu thì chúng mình phải uống với nhau mấy ly rượu này, tôi mang đến đây để uống cùng ông nội cháu.
            À, thì ra các cụ xưa nói bầu rượu túi thơ là thế này đây.
 Ông Quản Ngọc An : những phút tĩnh lặng hiếm hoi ở Siêm Riêp, CPC
     Ông là ông Quản Ngọc An, nguyên là một kỹ sư thủy lợi, giỏi cả tiếng anh lẫn tiếng pháp, đã từng xông pha ở rất nhiều công trình sông nước lớn nhỏ trên đất nước hình chữ S của chúng ta. Cứ tưởng làm kỹ sư thì chỉ mê mải với những công thức kỹ thuật, đi công trình thì ăn sóng nói gió, hóa ra không phải như thế. Con người ông, từ khi tôi biết, lại rất văn nhân. Đi nhiều, đọc nhiều, hiểu biết sâu và rộng, ông quả là một tấm gương về sự uyên bác cho các bậc hậu thế. Cũng là nhờ các con mà tôi được đặt lên hàng thông gia với ông chứ thực ra so với ông thì tôi sau về tuổi, kém về tài. Tôi thật lòng quý ông ở chỗ ông luôn biết cách thu hẹp đi cái khoảng cách ấy, làm cho anh em trẻ chúng tôi(cũng là trẻ hơn ông thôi) những lúc gần ông đều thấy thật thoải mái mà vẫn luôn coi ông như là người anh của mình. Chúng tôi cứ gọi nhau một cách vắn tắt “ông nội ông ngoại” là như thế.
   Gặp ông cách đây mấy hôm, ông bảo tôi : cái blog của ông nội sắp được 30.000 lượt truy cập rồi đấy. Đến lúc ấy mình lại uống với nhau nhé. Tôi đùa : có đến Tết mới được 30.000 lượt ông ạ ! Hóa ra từ nay đến Tết cũng còn có mấy ngày nữa đâu.

Nhân năm mới 2012 đã đến, tôi xin chúc ông ngoại cháu, và tất nhiên cả bà ngoại cháu nữa chứ, một năm thật nhiều sức khỏe và nhiều niềm vui, niềm vui mà như ông nói là được nhìn thấy các con mạnh khòe, hạnh phúc, các cháu mình hay ăn chóng lớn, học hành chăm ngoan, anh em mình thỉnh thoảng lại có dịp cùng nhau bầu rượu túi thơ.
 Ông bà ngoại, ông bà nội và cháu Bưởi, tức Thiện Anh
                                     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét