Bạn tôi là Vũ Quang Diệm vừa gửi cho tôi (và tất nhiên cho các ông bạn khác nữa) một cáo meo (mail), thấy thấm thía quá, rất nhà Phật.
Thật là Phật pháp vô ngã !
Xin chép lại ra đây để mọi người cùng đọc. Xin phép ông Diệm chỉ chép cái câu chuyện thôi, còn phần bình thì thôi, để ai muốn bình thế nào thì tùy.
Trong khi người cha đang đánh bóng chiếc xe mới, đứa bé cầm một hòn đá và vạch vạch lên thành xe. Trong cơn thịnh nộ, ông bố nắm chặt và đánh nhiều lần lên bàn tay con, quên mất rằng ông đang cầm chiếc mỏ lết.
Đứa con phải cắt bỏ tất cả những ngón tay trong bệnh viện do bị giập nát nhiều lần. Khi nhìn thấy cha, cậu hỏi, ánh mắt đau đớn:
- Bố ơi, khi nào ngón tay con sẽ mọc lại hả bố?
Ý thức được mức độ hành động của mình, người cha không nói nên lời. Quay trở lại, ông đạp liên hồi vào chiếc xe vô tri vô giác. Chết đứng bởi chính điều mình đã làm, ông ngồi sụp xuống trước xe và trân trân nhìn những vết xước mà con ông đã viết ở đấy:
"CON YÊU BỐ, BỐ Ạ!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét