Nghe Hà Nội rét mà thèm. Ước gì được xuýt xoa thổi đầy mồm khói. Ước gì được lẫn trong cái màn sương nhìn thế gian mờ ảo ấy.
Ước
tiếng ai đó trôi trong màn sương. Ước cơn gió lùa chở giá băng thổi
nhói ngực buốt tai. Ước ai kia chạy lại khoác thêm cho ta chiếc áo,
choàng thêm chiếc khăn, hoặc bất thần giang tay ôm riết vào lòng. Ước gì
được co ro trong chăn, chần chừ mỗi sáng không thò nổi cái chân khỏi
giường.
Tôi yêu Hà Nội rét. Nhớ và thèm cái cảm
giác được co rùng người lại. Nhớ những chai rượu hâm nóng hít hà cùng
chúng bạn. Nhớ những cái đầu chui rụt trong cổ áo. Nhớ những con cúi rơm
tuổi thơ cháy hồng ký ức. Nhớ thuở cơ hàn cả nhà trải rơm dưới nền bếp,
cuốn chiếu co tròn ôm nhau ngủ.
Cái tuổi thơ
rét của tôi. Vâng, tôi đã có một quãng thời tuổi thơ rét. Rét đến thèm
nắng, thèm một củ khoai nướng mấy đứa bẻ chuyền tay nhường nhịn xuýt
xoa.
Xa Hà Nội, mỗi năm nghe gió về lại thèm rét. Sợ cái nắng cháy rát lưng người và cứ mơ thèm về một thời tuổi thơ rét.
Chẳng
biết quê mình ngoài ấy mùa rét giờ trẻ con có còn đốt bện cúi rơm.
Chẳng biết mặt nước hồ kia có còn rụt bước chân người.
Có
ai đó gói cho tôi ít rét làm quà. Có ai đủ sức thổi bay cái rét buốt
kia vào trong này. Giá trên những chuyến bay kia, mỗi người chịu khó
cõng vào đây chút rét. Một chút thôi, cho tôi được hôn được thở, hôn thở
ra khói hít hà xuýt xoa, được giang tay ôm riết nó vào lòng.
Tôi hứa, và chắc chắn là thế, sẽ chẳng bao giờ thả nó ra đâu.
Đơn giản, bởi tôi nhớ, tôi yêu và tôi thèm. Chỉ một thoảng gió thôi cũng khiến thèm rét đến tê rùng.
(Bài viết cho báo Đại Đoàn Kết)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét