Đến kỳ họp H ĐND
TP Đà Nẵng lần nào tui cũng rất thích theo dõi TV. Thích là vì có ông Nguyễn Bá
Thanh nói chuyện. Ai thế nào không biết chứ tôi rất phục ông ở khía cạnh, ông
là người rất giỏi tổng kết các vấn đề bằng những câu chuyện nghe rất dân dã
nhưng hết sức sâu sắc và đầy tính lý luận. Kỳ này tui nhớ mấy chuyện sau:
1. Đà Nẵng được coi là một thành phố yên
bình, một “thành phố đáng sống” và thực tế đã được mọi người kiểm chứng.
Tại kỳ họp HĐND TP
lần này, nhiều đại biểu cũng đã tỏ ra lo lắng, thậm chí bức xúctrước tình trạng
tội phạm tiếp tục diễn biến phức tạp, khó lường. Đặc
biệt, loại tội phạm này ngày càng “trẻ hóa” và ngày càng man rợ.
Lo lắng trước thực
trạng trên, đại biểu Võ Văn Thương (bí thư kiêm chủ tịch quận Cẩm Lệ), cho rằng, nếu chỉ để ngành công an thì không thể giải
quyết được mà cần phải có sự vào cuộc của cả hệ thống
chính trị.
Đây là cách nói
khá quen thuộc, nên nghe xong ai cũng thấy không đúng mà cũng chẳng sai, đâm
nhàm.
Ông Nguyễn Bá
Thanh thừa nhận, trách nhiệm của chính quyền là làm cho người
dâncó cuộc sống bình yên. Nhưng ông cũng cụ thể hóa, nhiệm vụ là của chính quyền, màcông an là
công cụ đắc lực của chính quyền,
vì thế ngành công an phải làm chứ không thể
chờ ai cả.
Về ý kiến của đại
biểu Võ Văn Thương đề nghị cả hệ thống
chính trị vào
cuộc, ông Thanh nói: "Nói là
toàn Đảng, toàn quân, toàn dân nhưng thực ra trách nhiệm chính vẫn là công an”. Ông nói: “ Ở Hàn
Quốc , Singapore
đâu có hô "toàn Đảng, toàn quân, toàn dân" mà họ vẫn làm rất tốt...Công
an phải quản lý chứ không thể bắt cả xã hội phải ngó chừng”.
Nhắc đến một vụ cướp
man rợ ở TP HCM diễn ra giữa ban ngày, ông Thanh nói bằng một ngữ điệu dân dã vốn
rất quen thuộc với người Đà Nẵng: "Tội cỡ
đó chưa đến mức tử hình nhưng cái gan của tôi là quất cái án chung thân, kiếm
hòn đảo cho ra vĩnh viễn ngoài đó. Tôi mà có quyền để làm thì tôi đảm bảo những
loại đó đừng hòng lởn vởn ở xã hội này".
Rồi, vẫn cách nói vừa dân dã, khôi hài nhưng ngữ điệu mạnh hơn: "Vấn đề
là phải có người chịu trách nhiệm cá nhân chứ không thể cuối cùng rồi hoà cả
làng. Ở các nước nếu xảy ra cướp giật nhiều như thế thì tư lệnh cảnh sát phải từ
chức…Không có chuyện đổ lung tung, cứ từ họ Nguyễn, họ Lê chuyển sang... họ Đỗ hết!". (Từ đỗ ở đây ý ông dùng từ đồng âm khác nghĩa
với đổ)
Và ông kết luận, “chỉ tại mình làm không quyết liệt!”
Để minh chứng cho việc quyết liệt, ông nói: "Tại sao Đà Nẵng không có
đua xe, trong khi các nơi đua ầm ầm. Bởi vì đua là tịch thu, bán lấy tiền xây
nhà cho người nghèo ngay. Tui còn nhớ mãi, có lần ra quốc hội có người hỏi tịch
thu xe đua là phạm pháp. Tui cũng nói đâu có luật nào cho phép đua, nên áp dụng
"luật thu xe" để bảo vệ quyền sống của người dân, chứ không nó đua
gây chết người thì ai chịu”?
Để xử lý tội phạm, ông Thanh đề xuất: "Tui nói thiệt, cướp mà có vũ
khí chống trả người thi hành công vụ phải bắn hạ. Như hồi trước, lập các đội
săn bắt cướp, đội này mạnh tay thì cướp giật chùn lại liền”.
"Làm gì thì phải mạnh mẽ lên, đừng như mấy ông đá banh, đá chi mà ì ạch,
cà rù như thế sao ăn được. Hôm đá với Thái Lan, tui nói giỏi lắm thì huề, còn
thua là cái chắc. Y chang..."
Rồi ông chia sẻ: "Thật quá xấu hổ nếu cả hệ thống, cả một lực lượng
hùng hậu như thế này mà không bảo vệ được người dân. Chính quyền phải có trách
nhiệm về chuyện này, không thể thoái thác". (Rất hay!)
2. Tôi rất thích
khi nghe ông Thanh chỉ đạo các ngành phải làm sổ đỏ cho người dân. Ông nói:
“Người ta ở mấy chục năm ni trong thành phố, nhà của dù chỉ có vài chục mét
vuông nhưng không có lý gì lại không làm sổ đỏ cho người ta. Sổ đỏ không chỉ là
cái sổ mà nó liến quan đến đời sống. Có sổ đó họ xử lý được nhiều việc, như có
thể vay ngân hàng để làm chuyện này chuyện nọ, xoay xở khi đau ốm... Mấy
anh địa chính đâu rồi, có làm được không? Không làm thì bảo tôi”.
Tôi thích là vì ông Thanh đã nghĩ rất sâu và thấu hiểu được cuộc sống người
dân.
3. Ông Thanh
nói, Công an TP nên chỉ làm 4 trạm kiểm soát giao thông là đủ. Có lắp đặt
camera để theo dõi cán bộ, chiến sĩ; ai vi phạm tước quân tịch ngay, khỏi phải
kiểm điểm. Bỏ hết mấy chuyện đi tuần lòng vòng dọc được, cầm cái gậy nhấp nhấp.
Ông quay sang hỏi giám đốc Sở TT-TT, có làm được không (tức là mấy cái camera
theo dõi các trạm). Và ông Sở TT-TT gật.
Về chuyện đèn đỏ đèn xanh tràn ngập TP khiến người dân bức xúc, ông nói ông
giám đốc Sở GT-VT “chắc đầu óc có vấn đề”. (Hề hề, hay!). Ông nói, hôm rồi, có
chiếc xe chở phế liệu mà thanh tra giao thông chặn lại phạt mấy trăm nghìn vì
không có…hóa đơn xuất kho. Phế liệu làm chi có háa đơn mà phạt người ta cho tội?
4. Chuyện dạy
bơi cho học sinh tiểu học, ông dẫn chuyện ông Peterson, nguyên đại sứ Mỹ đi vận
động giúp ta tại sao ta lại không làm cho ta. Dạy bơi không chỉ dạy cho biết
bơi mà còn dạy cho người ta biết ccachs cứu người khác. Học bơi được nhiều chuyện,
vừa rèn luyện sức khỏ, vừa rèn luyện sự nhanh nhẹn, lòng dũng cảm. Không biết
bơi, lớn lên đi bộ đội, địch nó đuổi đến cái suối chẳng lẽ nói tui không biết
bơi tui đầu hàng à?
Ông rất thực tế và am hiểu khi nói, phải tận dụng các vận động viên bơi lội
của TP, nhân viên các đội cứu hộ để dạy cho học sinh mới được!
5. Chuyện mũ bảo hiểm dỗm, ông nói, sắm chục cái
máy kiểm tra chất lượng, lê vào các quầy bán mũ bảo hiểm, lấy ra dập, cái nào
được cho bán, cái nào bể “xin về làm kỷ niệm”, thử coi có ai dám bán mũ dỗm ở
Đà Nẵng này nữa không?
Chuyện gian lận xăng dầu, ông nói, đứng có phạt rồi lại cho tồn tại. Bắt
các cưa rhangf phải cam kết, cứ phát hiện gian lận là đóng cửa vĩnh viễn, không
lôi thôi, coi thử có dám không?
6. Cuối cùng là nhớ câu chuyện vui này: Ông
khuyên từ nay đốt vàng mã đứng đốt xe ô tô xịn, iPhone, iPad…vì mấy cha dưới địa
phủ không biết dùng mất công nó kêu về chỉ cho nó thì toi!
(He he)
*
Theo dõi kỳ họp,
người lớn thì suy nghĩ, bàn luận rất nhiều, giới trẻ thì chỉ nói nguyên một câu
bằng ngôn ngữ mạng: “Like mạnh ông Nguyễn Bá Thanh!”.
Cá nhân tôi lại
thích câu “Tôi mà có quyền để làm thì tôi đảm bảo…”.
Tôi like câu này!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét