Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

Xin hôm qua

Lê Tuấn Đạt
Nhân loại bây giờ quên cầm bút viết thư
Thói quen ấy đã trở thành quá khứ
Và vì tôi là một phần nhân loại cũ
Nên lắm khi không liên lạc được với thời này
 
Ngày hôm nay cái điện thoại cầm tay
Giúp kết nối loài người trên trái đất
Ta dễ yêu những con người xa lắc
Người trong nhà lắm lúc lại thờ ơ
 
Lên mạng kết giao hồi hộp đợi chờ
Dễ cảm động trước một dòng thư ngắn
Đồng nghiệp của ta hôm qua đại nạn
Ta tiện ghé thăm lòng chẳng xuyến xao gì
 
Những chiếc xe êm thời hiện đại tinh vi
Trăm cây số ngàn ta đi trong nháy mắt
Mười năm không đưa ta đến một nơi gần nhất
Ông hàng xóm của mình, dù chỉ mấy bước chân
 
Ngày hôm qua cho tôi sống một lần
Một lần nữa, một lần thôi, là đủ
Khi trẻ em ngoan chỉ ăn no rồi ngủ
Rồi đùa nô và cắp sách đến trường
 
Ngày hôm qua cho những ngã tư đường
Dần gom lại thành một con đường rộng
Nhân loại bước dưới hàng cây rợp bóng
Một con đường không chia rẽ hành tinh
 
Ngày hôm qua cho tinh khiết bình minh
Rừng lại mọc và dòng sông lại thắm
Những tòa nhà cao ngất trời, vô cảm
Thành mái nhà thường trong đó chứa trái tim
 
Ngày hôm qua, như hạnh phúc trốn tìm
Nghèo một chút, nhưng sống đầy từng khắc
Niềm tin đó, dù không ai buồn nhắc
Vẫn ấm tràn trong từng mỗi trái tim

1 nhận xét:

  1. Bao giờ cho đến ngày xưa ?
    Cái-ngày-xưa-ấy như vừa đánh rơi
    Cái-ngày-xưa-ấy của ĐỜI
    Của TÌNH,của NGHĨA của LỜI TRI ÂN
    Thời BÊ TÔNG HÓA nhà,sân
    Xin đừng CỨNG HÓA nghĩa,nhân...hỡi người !

    Trả lờiXóa