Ta vẫn thường thấy trong xã hội, cái mô-típ đồng dạng và cũng rất đồng bộ của bản thân mỗi con người. Người có lòng tham thường đi kèm theo lối sống và tính cách gian dối, trí trá, không trung thực, đớn hèn và nhiều thủ đoạn, lắm mánh lới, có máu lưu manh, côn đồ. Những người đó mà "nhảy" được vào trong hàng ngũ Đảng, lại có chức, có quyền, chui sâu leo cao thì thật là nguy cho xã hội, là cái họa cho dân tộc, hại dân, mọt nước.
Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh rất ghét và luôn cảnh báo những
người như thế, thường xuyên phê phán lối sống như thế. Theo tư tưởng và
lời dạy của Người: "Cán
bộ đã mất hết uy tín, không chịu nhận khuyết điểm, không chịu từ chức,
thậm chí còn ngoan cố chống chế, bảo thủ, quanh co, đổ vấy trách nhiệm
cho người khác, thế là hèn. Tham và hèn là thứ sâu mọt đục phá nhân
cách". Đối
với Chủ tịch Hồ Chí Minh, việc gì cũng phải rất thiết thực, cụ thể
và đã làm phải nhanh chóng, đến cùng trên cơ sở đã tính toán kỹ. Ở phần
6, khi
nói về tật xấu là thói ba hoa của cán bộ, đảng viên, Bác viết rất dân dã
như
nông dân nói trên bờ ruộng, dễ hiểu và thấu đáo: “Chưa điều tra, chưa
nghiên
cứu, chưa biết rõ, chớ nói, chớ viết. Trước khi nói, phải nghĩ cho chín,
phải
sắp đặt cẩn thận. Phải nhớ câu tục ngữ: "Chó ba quanh mới nằm. Người ba
năm mới nói"… Nghe những lời răn dạy này cứ như Bác chỉ ra khuyết
điểm cho mấy ông lãnh đạo Hải Phòng đã phát ngôn sai trái, thiếu suy
nghĩ trong
vụ cưỡng chế đất sai pháp luật ở Tiên Lãng, nói rằng dân bức xúc, ghét
ông Vươn đã tự tổ chức nhau lạ để phá nhà ông Vươn... Lại như ông Đinh
La Thăng, ở cương vị bộ trưởng mà phát ngôn nhiều khi tùy tiện, tiền hậu
bất nhất, quanh co, dễ bị "cướp cò lưỡi".
Theo định kỳ, Đảng cần thường xuyên lấy ý kiến phê bình của người dân
Một trong những giải pháp để chỉnh đốn Đảng lần này là tự phê bình và
phê bình. Đây là khâu mở đầu, mấu chốt, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Phương
châm, phương pháp tiến hành là phải nhìn thẳng vào sự thật, đánh giá đúng sự
thật, nhất là những mặt còn yếu kém, không nể nang, né tránh; đề ra các biện pháp
khắc phục, sửa chữa thiết thực, khả thi…(Chỉ thị số 15-CT/TW của Bộ Chính trị
về việc thực hiện Nghị quyết Hội nghị lần thứ tư Ban Chấp hành Trung ương Đảng
(khóa XI).
Lời Chủ tịch Hồ Chí Minh ngắn gọn, súc tích nhưng đầy khí phách và thể
hiện thái độ dứt khoát: “Một đảng mà không biết sửa chữa khuyết điểm là một
đảng hỏng”. Vậy, suy ra, một đảng viên mà che giấu khuyết điểm, bảo thủ cái
sai, không tự giác nhận khuyết điểm cũng không còn xứng đáng là đảng viên.
Trước hết, trong đợt chỉnh Đảng lần này, các đảng viên phải rất tự giác, cầu
thị, phải “tiên trách kỷ, hậu trách nhân”, tự xem lại mình trước trước khi phê
bình người khác. Đó là lòng tự trọng cần thiết. Không biết tự trọng đồng nghĩa
với tự phỉ báng lương tâm. Chính vì thế, khi nói về phê bình và sửa chữa, Bác
đã nhấn mạnh đến chữ “DŨNG”, rất cần dũng khí trong đấu tranh tự phê bình và
phê bình. Bác viết: “DŨNG là dũng cảm, gan góc, gặp việc phải có gan làm. Thấy
khuyết điểm có gan sửa chữa. Cực khổ khó khăn, có gan chịu đựng. Có gan chống
lại những sự vinh hoa, phú quý, không chính đáng. Nếu cần, thì có gan hy sinh
cả tính mệnh cho Đảng, cho Tổ quốc, không bao giờ rụt rè, nhút nhát”.
Nói chuyện tại buổi bế mạc lớp bổ túc cán bộ trung cấp về đạo đức cán
bộ, đảng viên, Bác nhấn mạnh: “DŨNG là phải mạnh dạn, quả quyết nhưng không
phải làm liều. Phải có kế hoạch, rồi kiên quyết làm ngay. Nguy hiểm cũng phải
làm. Nghĩa là phải có lòng dũng cảm trong công việc” (Báo Vệ quốc quân, số ra
ngày 10-10-1947).
Chữ
“gan” rất giản dị mà Bác đã dạy chính là dũng khí. Khi con người có
lòng tự trọng và bản lĩnh, có nghị lực thì sẽ có dũng khí. Trên thế giới
ta đã
thấy không ít những vị lãnh đạo, những chủ doanh nghiệp, tập
đoàn kinh tế tuyên bố từ chức. Nhưng ở nước ta thì rất hiếm. Khi một
người
tuyên bố từ chức, thì điều ghi nhận đầu tiên của mọi người là người đó
có
lòng tự trọng, có dũng khí. Làm không được việc, hoặc vì lý do nào đó mà
chức
trách không hoàn thành, việc bị hỏng, gây hậu quả nghiêm trọng, thì mất
uy
tín. Khi đã mất uy tín, nếu tìm mọi cách cố bấu víu quyền lực, dù có
được tại
vị sẽ bị người đời coi thường, xử lý công việc kém hiệu quả và luôn ở
thế
“há miệng mắc quai”. Như ở cương vị ông Bùi Thanh Quyến, Bí thư Tỉnh ủy
Hải Dương, nếu thực sự bản thân và gia đình trong sạch thì phải tự chứng
minh trong sạch, sao cứ nói năng cái lối u u chung chung. Khi dư luận
rùm beng về cái vườn "thượng uyển " của cậu quý tử, ông có đủ bộ máy, đệ
tử trong tay và có đủ quyền năng để cậu Tùng báo rõ tiền ở đâu ra mà
chơi sang vượt mặt thiên hạ, mang tai tiếng cho ông. Nhưng vì nhiều
khuất tất, khó nói ra nguồn thu bất chính ở nơi đây chỗ đó, cho nên khi
nhà báo hỏi ông nói lấp lửng: "Các anh cứ việc theo công chuyện của các
anh mà làm ...". Ông bị hàm oan đến mức ấy, thì mắc mớ gì không biết
sớm đưa ra những chứng lý để tự giải oan? Ở ương vị Bí thư Tỉnh ủy, lại
đang triển khai thực hiện NQTW 4, nếu nư có đảng viên dưới quyền ông bị
báo chi nêu như thế, ông cho kiểm tra, điều tra, xác minh như thế nào để
làm trong sạch Đảng? Còn đã mắc khuyết điểm, mục đích bất thành, âm mưu
bại lộ thì phải tự phê bình, nhận sai, tạ lỗi. Cách tốt nhất là xin từ
chức một cách hợp lý thể hiện
văn hóa ứng xử. Như thế, thiên hạ chẳng ai cười, lại còn cho là người tự
trọng
và được tôn trọng. Theo lẽ thường, từ chức là hành động văn minh.
Cùng đồng cảm, chia sẻ với quan niệm về từ chức, Tiến sĩ Tô Văn Trường
đã viết: “Văn hóa nói chung và văn hóa từ chức nói riêng là không phải tự nhiên
mà có, hơn nữa đó lại là thứ văn hóa đặc biệt quý giá. Dân tộc ta có một “nền
văn hiến đã lâu” như Nguyễn Trãi đã khẳng định trong Bình Ngô đại cáo. Vậy sao
bây giờ “văn hóa từ chức” lại chưa có và khó làm đến thế! Từ chức là một
nét văn hóa đẹp, đáng kính trọng, thể hiện sự tự trọng và
nhân cách của con người. Thiếu vắng hiện tượng từ chức đích đáng
không phải chỉ đáng tiếc mà là đáng buồn và xấu hổ”.
Suy cho cùng, có sai thì nhận sai thực sự chân thành để sửa, nếu không thì từ chức - đó là lối ứng xử có văn hóa. Tham lam, ích kỷ, nói điêu, vu khống, né tránh khuyết điểm, ưa nịnh không phải là có văn hóa. Có những cán bộ thời nay vẫn thích khen, che giấu khuyết điểm, sợ bị chê, sợ bị phê bình, thích nghe tâng bốc. Họ coi những kẻ dù vô văn hóa, kém tài, gian xảo nhưng giỏi nịnh là “đệ tử”. Thậm chí chỉ nghe kẻ ton hót xiểm nịnh “tâu” những chuyện người khác chê mình đã nổi cáu, rồi “ghi sổ”, hằm hè, xoi mói, để ý người phê bình mình, thậm chí chèn ép, kìm hãm, trù dập. Đó là ứng xử, đối phó của kẻ hèn mạt, không có dùng khí. Biểu hiện ngoan cố, báo cáo sai lệch, phát ngôn sai, đánh lạc hướng dư luận của một số cán bộ lãnh đạo, quản lý ở Hải Phòng trong các vụ Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản , có khuyết điểm, vi phạm pháp thì chạy trốn như vụ bà Diệu Hiền, vụ Vinashin, Vinalines… Đó là sự thể hiện những kết cục của lòng tham và sự đớn hèn.
Trong việc bổ nhiệm ông Dương Chí Dũng (Vinalines), cho thấy công tác
cán bộ được coi llà khâu then chốt, quyết định mọi thành bại. Chả thế mà từ
trung ương xuống địa phương, về phía chính quyền có bộ Nội vụ, bên đảng có hẳn
ban Tổ chức Trung ương (thậm chí quyền hành còn hơn bộ Nội vụ), cứ thế từ trên
xuống dưới là cả bộ máy tổ chức chặt chẽ, cồng kềnh, tầng tầng lớp lớp, tưởng
con kiến cũng không chui lọt. Họ có đủ cả quy trình, quy định, quy tắc, quy
chế, sàng sảy kỹ hơn sàng tấm, lúc nào cũng rêu rao chọn người tài đức, vừa
hồng vừa chuyên. Bao năm nay người dân vẫn tin thế, nhưng khi phát hiện ra ông
to bà lớn móc ngoặc với nhau đưa con cháu, quý tử vào bộ máy công quyền bất
chấp tiêu chuẩn. Đó là những sai lầm, vi phạm nguyên tắc tổ chức cán bộ. Nhưng
có ai dám nhận khuyết điểm chưa?
Việc bổ nhiệm ông Dương Chí Dũng thì Bộ Nội vụ cũng không dám đứng ra nhận sai lầm, thậm chí còn khẳng định rằng bộ này chỉ chịu trách nhiệm "thẩm định quy trình, thủ tục" cho ông Dương Chí Dũng thôi chức Chủ tịch Hội đồng Thành viên Vinalines. Thế thì sự thẩm định đến đâu? Thực hiện đã đúng quy định, quy trình theo điều 50, điều 51 Luật cán bộ, công chức hay chưa? Thế mà Bộ nội vụ vẫn nói việc bổ nhiệm ông Dũng vào ghế Cục trưởng Cục hàng hải thuộc thẩm quyền của Bộ trưởng Thăng và “không liên quan đến trách nhiệm của Bộ Nội vụ”. Còn Bộ trưởng Thăng thì vẫn tìm mọi cách quanh co, thậm chí còn nói rất vô lý và "ngây thơ cụ" là "điều động để giữ đoàn kết nội bộ". Cái lối luận giải tùy tiện như nói dối trẻ con của ông Thăng làm cho người ta nghĩ rằng, nếu biết sắp bị thanh tra hoặc thích chuyển cương vị khác cứ gây mâu thuẫn mất đoàn kết nội bộ là sẽ được điều động, bổ nhiệm như ý định (!?). Đó cũng là sự hèn nhát, lấp liếm, né tránh, thiếu dũng khí, thiếu trung thực, không dám mạnh dạn nhận ra sai trái để sửa chữa. Như thế là sự chối bỏ trách nhiệm, không có chút dũng khí nào, không xứng đáng là đảng viên cộng sản.
Cho nên, chịu phê bình đã khó, tự phê bình càng khó hơn. Dũng khí đảng
viên còn phải được thể hiện ở chỗ không chỉ mạnh dạn tự nói ra cái yếu, cái sai
của mình, mà rất cần phải nói thẳng cái sai, cái yếu của đồng chí mình, nhất là
của cấp ủy, thường vụ, bí thư. Khi thấy cấp trên sai nhưng ai cũng né tránh, sợ
đụng chạm bất lợi cho cá nhân mình cũng là biểu hiện sự hèn kém, cá nhân chủ
nghĩa. Ngậm miệng ăn tiền, khi thấy nhiều người nói thì mình mới nói theo, gọi
là a dua, không muốn tỏ rõ chính kiến. Cái có lợi cho mình thì hết sức
làm, cái có hại cho tập thể, cho người dân, hại cho xã hội thì né tránh không can
thiệp cũng là biểu hiện lối sống ích kỷ, vụ lợi, không có dũng khí của cán bộ,
đảng viên.
Bác Hồ đã chỉ bảo chí tình, chí lý: “Các cơ quan, các cán bộ, các đảng
viên, mỗi người mỗi ngày phải thiết thực tự kiểm điểm và kiểm điểm đồng chí
mình. Hễ thấy khuyết điểm phải kiên quyết tự sửa chữa và giúp đồng chí mình sửa
chữa. Phải như thế, Đảng mới chóng phát triển, công việc mới chóng thành công.
Nếu không kiên quyết sửa chữa khuyết điểm của ta, thì cũng như giấu giếm tật
bệnh trong mình, không dám uống thuốc, để bệnh ngày càng nặng thêm, nguy đến
tính mệnh”.
Trong báo Sự Thật số
ra ngày 15-4-1949, Bác đã có bài viết phê phán những cán bộ, đảng viên có
khuyết điểm, mắc sai lầm mà cứ muốn giấu nhẹm đi, ngán ngại khi nghe người khác
phê bình, chỉ sợ nói ra bị mất uy tín, mất chức, hết “ghế ngồi”. Những cán bộ
như thế, Bác đã thẳng thừng chỉ trích: “Cán bộ nào không dám công khai thừa
nhận khuyết điểm của mình, e sợ lời phê bình của đồng sự và của nhân dân, không
có can đảm sửa chữa khuyết điểm thì những người đó không xứng đáng là cán bộ”.
Phê bình, tự phê bình không nên chỉ tiến hành trong nội bộ Đảng, mà cần phải đưa ra quần chúng, phải trưng cầu dân ý, phải thỏa chí dân nguyện, tôn trọng dân và cần được nhân dân góp sức trong cuộc đấu tranh này thì mới nhanh chóng có kết quả, triển khai Nghị quyết mới có hiệu lực trong thực tiễn cuộc sống. Cũng là thực hiện lời Bác dạy: “Việc phê bình phải từ trên xuống và từ dưới lên. Cấp trên phê bình, chưa đủ. Đồng chí, đồng sự phê bình, chưa đủ. Phải hoan nghênh quần chúng phê bình nữa, thì sự phê bình mới hoàn toàn”.
Trong thực tế, thường là ích kỷ, tham lam, đầu óc còn cá nhân, thực dụng mới sinh ra hèn nhát, ngại người khác phê bình mình, khó chịu khi nghe dân phê phán, vạch ra những cái sai. Sự che giấu khuyết điểm của kẻ đớn hèn biểu hiện con người bị thiểu năng nhân cách, lừa dối dư luận, sống không thật lòng. Nó không đơn thuần ở cái lý lẽ thường thấy "tốt đẹp phơi ra, xấu xa đậy lại", mà đây chính là che giấu khuyết điểm trước để ngầm nuôi dưỡng cho khuyết điểm sau lớn hơn, "nặng đô" hơn. Có khi, sự cố tình che giấu khuyết điểm, đánh lạc hướng dư luận, thậm chí còn tìm mọi thủ đoạn, mánh lới "tự đánh bóng mình" để nhằm nuôi dưỡng cho một ý đồ, một âm mưu thâm hiểm hơn, hại xã hội, hại người khác, lợi cho bản thân mình.
Do đó, thực hiện Nghị quyết Trung ương 4, như đồng chí Tổng Bí thư
Nguyễn Phú Trọng đã yêu cầu: Mỗi cán bộ, đảng viên rất cần nêu cao tính đảng,
tính trung thực, thẳng thắn, cầu thị, trên tinh thần xây dựng vì lợi ích của
dân, của đất nước, vì sự trong sạch, vững mạnh của Đảng. Trước hết là các đồng
chí trong Bộ Chính trị, Ban Bí thư, các đồng chí Ủy viên Trung ương
đều thể hiện rõ phẩm chất và bản lĩnh cộng sản kiên cường, cần có dũng khí
tự phê bình và kiên quyết đấu tranh phê bình. Tự phê bình và phê bình là vũ khí
sắc bén. Vũ khí tuy sắc bén nhưng cũng dễ bị vô hiệu hóa, không còn phát huy
tác dụng nếu người sử dụng vũ khí không có dũng khí, không đủ bản lĩnh, lồng
động cơ cá nhân, không trung thực. Phê bình, tự phê bình rất cần dũng khí như
người lính ra trận mà kẻ thù chính là chủ nghĩa cá nhân.
Theo: Blog Bùi Văn Bồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét