Đàn
ông có rất nhiều lý do để đi Việt Nam. Làm ăn, kinh doanh, hợp tác, mua
nhà đất, thăm cha mẹ già, dự lễ cưới, ma chay, đi du lịch… Khi mà cuộc
sống ở Mỹ đã phần nào vững chãi, con cái học hành thành đạt, lập gia
đình và có cuộc sống ổn định riêng tư… ấy cũng là lúc mà các ông nghĩ
tới đôi điều cho cá nhân mình. Có người còn ước ao về già sẽ về Việt Nam
sống “hưởng thụ” cho sướng!? Có người còn nói đùa với nhau, “Ta về ta
tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”. Chính vì điều này mà đã có
không ít những mối tình xuyên Thái Bình Dương trái ngang với bao cảnh
đời kẻ khóc người cười. “Trâu già thích gặm cỏ non” cũng là lẽ đương
nhiên theo quy luật “ba vừa” (vừa dễ “gặm”, vừa rẻ tiền, vừa nhiều vô số
tha hồ mà lựa chọn) chỉ có ở Việt Nam.
Ông T. H. ở thành phố Anaheim, Nam California, vào năm 2005 về Việt Nam với vợ con thăm người thân. Ông thấy thị trường bất động sản ở Việt Nam lên vùn vụt, nhiều người đầu tư vào lãnh vực này chẳng bao lâu giàu sụ. Về lại Mỹ, ông bèn gom góp được một số tiền, gởi về Việt Nam hùn với người bà con mua đất… Không bao lâu, nghe giá đất lên cao gấp đôi, có lời, nên ông thường xuyên gọi điện thoại về Việt Nam để theo dõi tin tức. Đến năm 2009, thị trường nhà đất bị tuột dốc thê thảm… Giá đất đóng băng, rồi bị rớt vào khu quy hoạch, tuy được đền bù nhưng không bao nhiêu so với ước tính mức lời ban đầu. Rồi lại có một số vấn đề tiền bạc “nội bộ”, nên những lần như vậy ông lại phải về Việt Nam để giải quyết… Bà vợ thấy cũng hợp lý… nhưng giải quyết kiểu gì không biết mà sau những lần từ Việt Nam về lại Mỹ thì tâm thần ông bất ổn, thơ thơ thẩn thẩn, điện thoại nói chuyện làm ăn gì mà rù rì, lén lút. Sau này, bà phát giác ra là đã có con với một cô gái trẻ đẹp. Từ đó, gia đình cứ lục đục mãi, vợ con mạnh ai nấy sống. “Thiên đường hạnh phúc” giờ đã thành “vực sâu địa ngục”. Nhưng rồi tiếng gọi của tình yêu mạnh hơn, chàng công khai tuyên bố sẽ về Việt Nam lo cho mẹ con người ta, có điều kiện sẽ bảo lãnh qua Mỹ đoàn tụ luôn.
Ông B.K. ở thành phố Los Angeles đã ngoài cái tuổi thất thập cổ lai hy, có vợ, có con, có cháu đùm đề. Cuộc sống đại gia đình ở Mỹ rất vững chắc và tốt đẹp. Nhưng ở cái tuổi hưu trí chẳng làm gì, ông hay về Việt Nam sống với mấy người con còn sót lại Việt Nam, vả lại còn có nhà cửa bên ấy. Sau nhiều lần được một vài người quen chở đi “ăn cỏ non”, ông đã phải lòng một cô gái trẻ chân dài nhỏ hơn mình gần 35 tuổi. Sau khi bị gia đình phát giác, vợ con phản đối kịch liệt, hết lời khuyên ngăn khóc lóc, đến hăm dọa từ luôn… nhưng ông đã là người “anh hùng” thì “khó qua ải mỹ nhân”. Đã quá cái tuổi hồi xuân lâu rồi nhưng nhờ có tiền có của nên tình cảm của ông vẫn giữ được ở mức sâu đậm với cô gái trẻ. Để có tổ ấm riêng tư, ông quyết định bán đất để dành một phần tiền xây nhà cho cô vợ mới. Ông cũng công khai nói thẳng quyết định của mình sống đời còn lại ở Việt Nam và chẳng thiết tha gì việc trở lại Mỹ để cho vợ con “hành xác”, mặc cho ai muốn từ thì từ! Theo ông, bây giờ còn sống được bao lâu nữa, phải biết tận hưởng cuộc sống tuổi già chứ?!
Trong cuốn Thúy Nga 79 chủ đề Dreams, trong lúc giới thiệu chương trình, một câu hỏi được nêu ra: “Món quà mà người đàn ông Việt Nam thích nhất là gì?”. Câu trả lời: “Đó là mấy bà ở nhà giữ con cho mấy ông về Việt Nam chơi vài tuần” - Cả hội trường cười rần. Cái câu trả lời nửa đùa nửa thật nhưng rất đúng với tâm trạng của một số người đàn ông Việt Nam ở Mỹ.
Phụ nữ thì ít ai muốn người đàn ông của mình về Việt Nam một mình, vì sợ dễ bị cám dỗ. Dù người đó chung thủy dữ lắm, thương vợ con bao nhiêu, thì cũng có thể xiêu lòng trước “cỏ non”. Bà P.Đ. ở Riverside cho biết: “Dù biết chồng rất thương yêu mình nhưng dứt khoát một câu là không bao giờ cho chồng về Việt Nam với bất kỳ lý do gì. Làm như vậy chẳng khác nào thả cọp về rừng. Tôi đã từng chứng kiến nhiều trường hợp bạn bè, bà con về bên ấy một vài lần thì trở nên hư hỏng, không bị con gái quyến rũ kiểu này cũng bị kiểu khác. Cho đi du lịch ở đâu trên thế giới cũng được, nhưng ngoại trừ Việt Nam. Còn muốn đi thì đi luôn đừng có về nữa”.
Ông T. H. ở thành phố Anaheim, Nam California, vào năm 2005 về Việt Nam với vợ con thăm người thân. Ông thấy thị trường bất động sản ở Việt Nam lên vùn vụt, nhiều người đầu tư vào lãnh vực này chẳng bao lâu giàu sụ. Về lại Mỹ, ông bèn gom góp được một số tiền, gởi về Việt Nam hùn với người bà con mua đất… Không bao lâu, nghe giá đất lên cao gấp đôi, có lời, nên ông thường xuyên gọi điện thoại về Việt Nam để theo dõi tin tức. Đến năm 2009, thị trường nhà đất bị tuột dốc thê thảm… Giá đất đóng băng, rồi bị rớt vào khu quy hoạch, tuy được đền bù nhưng không bao nhiêu so với ước tính mức lời ban đầu. Rồi lại có một số vấn đề tiền bạc “nội bộ”, nên những lần như vậy ông lại phải về Việt Nam để giải quyết… Bà vợ thấy cũng hợp lý… nhưng giải quyết kiểu gì không biết mà sau những lần từ Việt Nam về lại Mỹ thì tâm thần ông bất ổn, thơ thơ thẩn thẩn, điện thoại nói chuyện làm ăn gì mà rù rì, lén lút. Sau này, bà phát giác ra là đã có con với một cô gái trẻ đẹp. Từ đó, gia đình cứ lục đục mãi, vợ con mạnh ai nấy sống. “Thiên đường hạnh phúc” giờ đã thành “vực sâu địa ngục”. Nhưng rồi tiếng gọi của tình yêu mạnh hơn, chàng công khai tuyên bố sẽ về Việt Nam lo cho mẹ con người ta, có điều kiện sẽ bảo lãnh qua Mỹ đoàn tụ luôn.
Ông B.K. ở thành phố Los Angeles đã ngoài cái tuổi thất thập cổ lai hy, có vợ, có con, có cháu đùm đề. Cuộc sống đại gia đình ở Mỹ rất vững chắc và tốt đẹp. Nhưng ở cái tuổi hưu trí chẳng làm gì, ông hay về Việt Nam sống với mấy người con còn sót lại Việt Nam, vả lại còn có nhà cửa bên ấy. Sau nhiều lần được một vài người quen chở đi “ăn cỏ non”, ông đã phải lòng một cô gái trẻ chân dài nhỏ hơn mình gần 35 tuổi. Sau khi bị gia đình phát giác, vợ con phản đối kịch liệt, hết lời khuyên ngăn khóc lóc, đến hăm dọa từ luôn… nhưng ông đã là người “anh hùng” thì “khó qua ải mỹ nhân”. Đã quá cái tuổi hồi xuân lâu rồi nhưng nhờ có tiền có của nên tình cảm của ông vẫn giữ được ở mức sâu đậm với cô gái trẻ. Để có tổ ấm riêng tư, ông quyết định bán đất để dành một phần tiền xây nhà cho cô vợ mới. Ông cũng công khai nói thẳng quyết định của mình sống đời còn lại ở Việt Nam và chẳng thiết tha gì việc trở lại Mỹ để cho vợ con “hành xác”, mặc cho ai muốn từ thì từ! Theo ông, bây giờ còn sống được bao lâu nữa, phải biết tận hưởng cuộc sống tuổi già chứ?!
Trong cuốn Thúy Nga 79 chủ đề Dreams, trong lúc giới thiệu chương trình, một câu hỏi được nêu ra: “Món quà mà người đàn ông Việt Nam thích nhất là gì?”. Câu trả lời: “Đó là mấy bà ở nhà giữ con cho mấy ông về Việt Nam chơi vài tuần” - Cả hội trường cười rần. Cái câu trả lời nửa đùa nửa thật nhưng rất đúng với tâm trạng của một số người đàn ông Việt Nam ở Mỹ.
Phụ nữ thì ít ai muốn người đàn ông của mình về Việt Nam một mình, vì sợ dễ bị cám dỗ. Dù người đó chung thủy dữ lắm, thương vợ con bao nhiêu, thì cũng có thể xiêu lòng trước “cỏ non”. Bà P.Đ. ở Riverside cho biết: “Dù biết chồng rất thương yêu mình nhưng dứt khoát một câu là không bao giờ cho chồng về Việt Nam với bất kỳ lý do gì. Làm như vậy chẳng khác nào thả cọp về rừng. Tôi đã từng chứng kiến nhiều trường hợp bạn bè, bà con về bên ấy một vài lần thì trở nên hư hỏng, không bị con gái quyến rũ kiểu này cũng bị kiểu khác. Cho đi du lịch ở đâu trên thế giới cũng được, nhưng ngoại trừ Việt Nam. Còn muốn đi thì đi luôn đừng có về nữa”.
Chị T.T. ở thành phố Long Beach nói: “Nếu đã lập gia đình, đi
đâu nhất là về Việt Nam nên đi cả đôi… rất hạnh phúc, rất dễ thương, bởi
vì cuộc sống ở Mỹ quá bận rộn, phải chịu nhiều áp lực cuộc sống và
thiếu thốn tình cảm. Bởi vậy có những giây phút nào bên nhau được nên
tận dụng, tình cảm gia đình sẽ gắn bó hơn, thú vị hơn. Đương nhiên nếu
có lý do chính đáng thì mình cũng cho ông xã về Việt Nam một mình… nhưng
cũng là việc bất đắc dĩ và liều thôi. Lo thì cũng lo đó, nhưng ông bà
ta có câu: Giữ người ở lại chứ ai giữ kẻ ra đi”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét