TT 10/3 - Dạo này trên các phương tiện thông tin đại chúng thấy mọi người bàn nhiều về việc kéo dài tuổi nghỉ hưu, và tôi cũng quan tâm theo dõi. Nhiều lập luận trái chiều được đưa ra, nhưng hơi ít tiếng nói của tuổi trẻ hoặc nói hộ họ. Với tư cách chủ tịch Hội đồng bảo trợ tài năng trẻ, tôi thấy một số khía cạnh cần được cân nhắc rất kỹ.
Tôi có rất nhiều dịp
giao lưu, tiếp xúc với sinh viên, thanh niên và câu hỏi thường trực của các bạn
ấy là cồng ăn việc làm. Nếu kéo dài tuổi hưu của các bậc sinh thành, của các bác,
các cô, các chú, các dì…thì không hiểu các cháu sẽ tìm đâu ra cơ hội kiếm ăn chứ
chưa nói tới chuyện cống hiến? Có người kêu “chưa kịp cất cánh đã phải hạ cánh”,
thế nhưng thanh niên lại trăn trở: việc làm còn chưa có nói gì tới chuyện cất cánh!
Mà tuổi trẻ không có việc làm thì tài năng sẽ thui chột, nhiệt huyết sẽ nguội lạnh
và tâm trạng sẽ nặng nề. Thức tế cuộc sống cho thấy, tuổi trẻ không có việc làm
dễ phát sinh những tiêu cực xã hội, nói dại nếu họ “nổi giận” thì sẽ thế nào chắc
mọi người đều có thể tưởng tượng được.
Xã hội nào muốn phát
triển cũng phải từng bước “thay máu”, ngược
lại sẽ trì trệ, già cỗi. Hơn nữa chúng ta đang sống trong thời đại thông tin, công
tháy đổi từng tuần, từng ngày và tuổi trẻ là nguời nắm bắt cái mới nhanh nhạy
nhất vì so với thế hệ cũ, họ được đào tạo tốt hơn nhiều. Nhiều việc tôi cứ phải
cầu cứu cháu nội, cháu ngoại mình, cháu nhỏ học lớp 5 đã thành thạo công nghệ
thông tin lắm rồi.. Chúng ta đang hướng tới xã hội công nghiệp hiện đại, chẳng
lẽ cứ giữ lại những người dùng điện thoại di động cũng không thạo hay sao, nhất
là ta đang tiến tới chính phủ điện tử. Chẳng thế mà doanh nghiệp nước ngoài vào
làm ăn ở ta một phần quan trọng là để tận dụng “thế hệ vàng” của Việt Nam.
Lâu nay ta luôn hô hào
“trẻ hoá đội ngũ” nhưng cứ đến dịp bầu bán lại luôn luôn lúng túng, chỉ tiêu hạ
thấp độ tuổi không bao giờ đạt được; ngay tổ chức Đảng, tổ chức Đoàn cũng vậy.
Các tổ chức khoa học thì khan hiếm đầu đàn, nhiều vị đầu đàn đáng kính đã quá
già yếu nhưng không có lực lượng kế cận thay thế. Nếu xử lý chuyện kéo dài tuổi
nghỉ hưu thế nào đó lại làm trầm trọng thêm tình trạng này thì nguy hại lắm.
Liên quan tới chuyện
này, hồi cuối những năm 80, đầu những năm 90 thế kỷ trước cơ quan tôi làm việc
lâu năm là Bộ Ngoại giao một thời đã ngừng tuyển dụng do chủ trương tinh giản
biên chế; điều đó đã gây ra sự hụt hẫng thế hệ đến nay, sau hơn hai chục năm, vẫn
còn bị ảnh hưởng. Kéo dài “đầu ra”, bịt “đầu vào” rất có thể sẽ gây ra tình trạng
tương tự.
Nói tới những người được
kéo dài tuổi nghỉ hưu, người ta nhấn mạnh “quyền” được cống hiến. Khái niệm “quyền”
cũng nhiều chiều lắm. Ngay chị em phụ nữ bên cạnh quyền cống hiến còn có quyền
làm việc phù hợp với giới tính của mình, trong đó có quyền được nghỉ để chăm lo
cho gia đình, trông nom con cháu chứ? Cón gái tôi đã tận hưởng cái quyền này trước
tuổi nghỉ hưu theo chế độ đến 5 năm và rất hài lòng với chuyện đó. Ngoài ra từ
lâu tôi cứ trăn trở một điều: nhiều khi các cháu không ngoan có lẽ một phần vì
các mẹ quá bận công việc xã hội, không có điều kiện giậy giỗ. Chuyện trò với chị
em lao động, nhất là lao động nặng nhọc tôi thấy họ có tâm lý khác hẳn những người
“có ghế”. Thú thật quy định kéo dài tuổi nghỉ hưu cho những người “từ cấp vụ phó
trở lên” nghe kỳ kỳ thế nào ấy. Ngay trong thời gian đương chức cũng phải bổ
nhiệm có thời hạn nữa là. Mà về hưu trên danh nghĩa đâu đã phải là hết đường cống
hiến? Hoàn toàn có thể làm theo hợp đồng và sẽ cống hiến được nhiều hơn vì không
phải bận bịu chuyện hành chính. Chỉ sợ không biết làm việc gì khác ngoài việc “chỉ
tay năm ngón”,”cho ý kiến chỉ đạo” mà thôi.
Có người nói luật đã
thông qua thì phải thi hành. Điều đó có phần đúng nhưng luật cũng do ta thảo
ra, nhiều khi chưa tính được hết và chưa thật khớp với cuộc sống, nếu phát hiện
thì có thể kiến nghị chỉnh sửa chứ? Vả lại đây là nghị định thực hiện luật thì
hoàn toàn có thể thiết kế sao cho không trái luật, đồng thời cũng không để lại
những hậu quả lâu dài cho xã hội. Lúc này xuất hiện qua nhiều quy định pháp quy
nói nhẹ ra là “là lạ”, gây bức xúc trong xã hội vốn đang có không ít chuyện bất
ổn. Vậy nên khi soạn thảo văn bản về vấn đề này cũng nên tính toán sao để giảm
bớt chứ không gia tăng tình trạng đó.
Cuối cùng xin chia xẻ
rằng, “ai bảo về hưu là khổ, không về hưu sướng lắm chứ…” vì có điều kiện vắt vẻo
ghế đá suy ngẫm sự đời và ở tư thế ấy xin nêu lên mấy ý trên để rộng bề xem
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaHay, thâm thúy!...
Trả lờiXóa