Thuyền phó Doan bị bỏng nặng vì pháo, cả người cháy đen, tóc sém hết, bốc mùi khét lẹt. Mặt anh cũng thủng lỗ chỗ, đầm đìa máu bởi mảnh đạn. Vậy mà anh vẫn tỉnh, tỉnh đến kỳ lạ. Được đồng đội dìu dưới biển, anh vẫn thoi thóp nhìn mãi về phía ngọn cờ Tổ quốc, mấp máy môi như nhắn nhủ anh em phải giữ vững bằng mọi giá...
Đại tá Vũ Huy Lễ, nguyên thuyền trưởng HQ505, người đã cho tầu lao lên ủi bãi cô lin (Ảnh Quốc Việt) |
25 năm đã trôi qua, người lính hải quân
Trường Sa Hoàng Văn Nam thuở ấy vẫn ứa nước mắt nhớ mãi hình ảnh kiên
cường của đồng đội. Tàu hải vận HQ-605 làm nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền ở
đảo chìm Len Đao bị bắn cháy sau 8g sáng 14-3-1988. Mọi người phải rời
tàu, nhảy xuống biển, nhưng vẫn dìu nhau trụ lại vùng biển Len Đao dưới
làn mưa đạn pháo cho đến lúc chiến hạm Trung Quốc rời trận địa quay sang
bãi Gạc Ma.
Mỗi người lính là ngọn cờ
Chiến sĩ Lê Viết Thảo, lữ đoàn 146, có mặt tại bãi Gạc
Ma sáng 14-3, xúc động nhớ: Sau khi tàu Trung Quốc nổ súng, nhiều chiến
sĩ hi sinh và thương vong. Trong đó có Hoàng Hải và Nguyễn Văn Lanh bị
thương nặng. Anh Thảo cùng anh em cởi áo nhét vết thủng trên xuồng công
binh, đặt người bị thương cùng thi thể anh Trần Văn Phương lên và bơi về
đảo Cô Lin, nơi còn tàu HQ-505. Đêm đó, Thảo cùng một chiến sĩ tên Chúc
được giao nhiệm vụ canh giữ thi thể anh hùng Trần Văn Phương trên đảo
Sinh Tồn. Thấy tay anh Phương đeo nhẫn cưới, Thảo bàn với đồng đội tháo
chiếc nhẫn mang về đất liền. “Chiếc nhẫn này sau đó được chúng tôi giao
cho anh Trường lính hải đồ, nhờ đưa về trao lại cho vợ đồng chí Phương
tại Quảng Bình”.
(QUỐC NAM)
|
Nhớ lại quyết định rời tàu, thuyền trưởng
HQ-605 Lê Lệnh Sơn kể: “Nếu ở lại tàu thì tất cả sẽ hi sinh hết. Chủ
quyền cũng chưa chắc giữ được. Tôi cho anh em nhảy xuống biển, vì tin
rằng mỗi người lính lúc ấy sẽ trở thành nhân chứng, thành ngọn cờ bằng
xương máu giữ chủ quyền Tổ quốc!”.
Kiên cường trụ lại Len Đao cho đến khi tàu
chiến Trung Quốc rời đi, các chiến sĩ tàu HQ-605 mới bơi tập trung lại
với nhau, hướng về đảo Sinh Tồn. Anh Nam tìm thấy thuyền phó Doan bị
thương rất nặng, mọi người phải kẹp phao cho đầu anh nổi khỏi mặt nước
biển.
Gần trưa, chiếc thuyền nhỏ của tổ chiến sĩ
lên bảo vệ cờ tìm vớt đồng đội lên. 17 người, kể cả số bị thương. Anh
Nam xúc động nhớ họ phát hiện thiếu một đồng đội nhưng không thể tìm
thấy dưới biển. Có lẽ anh đã hi sinh và nằm lại trên con tàu đang bốc
cháy rừng rực. Đại úy Sơn ra lệnh chiến sĩ chèo tay, hướng mũi xuồng về
đảo Sinh Tồn. Trên xuồng có nhiều thương binh bị bỏng, bị mảnh đạn găm
vào mình, gãy chân... Nam phải kìm nước mắt, ngồi đỡ thuyền phó Doan để
anh dễ thở. 15g, về gần đến Sinh Tồn thì thuyền phó Doan trút hơi thở
cuối cùng.
Trong lúc đó tình hình bãi Gạc Ma cũng rất
căng thẳng. Mặc dù tàu chiến Trung Quốc ngừng nổ súng nhưng vẫn trơ lì ở
lại vùng biển chủ quyền Việt Nam. Còn các chiến sĩ hải quân Việt Nam,
người sống, người bị thương, người hi sinh đang nổi chìm dưới vùng nước
loang máu.
Thuyền trưởng Vũ Huy Lễ tàu HQ-505 rưng
rưng kể: “Sau khi tàu lên được bãi Cô Lin, tôi lệnh cho nhóm chiến sĩ ở
lại tàu sẵn sàng tiếp tục chiến đấu, còn một nhóm tìm cách cứu hộ đồng
đội ở Gạc Ma sau khi tàu HQ-604 đã chìm. Công việc nhân đạo nhưng rất
căng thẳng dưới họng súng đối phương”. Thuyền trưởng Lễ nhớ chi tiết khi
thuyền cứu hộ nhỏ của tàu HQ-505 vào vùng biển Gạc Ma, tàu chiến Trung
Quốc dọa bắn cả những người tay không đi làm nhiệm vụ cứu hộ, cứu
thương. Nhưng họ vẫn quyết tâm tiến vào vì ở đó còn đồng đội mình.
Trung tá Phạm Văn Hưng, tàu HQ-505, có mặt
trên xuồng cứu hộ, ngậm ngùi nhớ họ phải nén khóc khi chứng kiến vùng
biển Gạc Ma sau vụ thảm sát tàn bạo. Chỉ trong một buổi ngày 14-3, trên
vùng biển Gạc Ma - Cô Lin - Len Đao này, 64 chiến sĩ, công binh hải quân
VN đã dũng cảm hi sinh vì Tổ quốc.
Giữ vững chủ quyền
Sau khi chuyển các liệt sĩ và thương binh
lên đảo Sinh Tồn, thuyền trưởng Lễ liên lạc về sở chỉ huy trong đất
liền. Ông báo rõ tình hình Cô Lin rằng: “Cờ Tổ quốc vẫn còn, tàu vẫn còn
và người vẫn còn, quyết tâm xin được ở lại để bảo vệ tàu và bảo vệ chủ
quyền đảo của đất nước. Nếu cần phải hi sinh vì Tổ quốc sẽ sẵn sàng hi
sinh đến người cuối cùng”. Đề nghị này được cấp trên chấp thuận. Chiều
tối 14, thuyền trưởng Lễ và một số cán bộ, chiến sĩ đi thuyền máy qua
đảo Sinh Tồn, viếng các liệt sĩ và thăm hỏi thương binh, rồi quay trở
lại ngay tàu 505 vẫn đang nằm cùng ngọn cờ trên đảo Cô Lin.
Một cuộc họp được khiển khai gấp rút ngay
trong đêm. Thuyền trưởng Lễ xúc động nói với đồng đội rằng ông sẽ ở lại
bảo vệ con tàu này và ngọn cờ chủ quyền trên đảo Cô Lin. Ông đề nghị
chín người tình nguyện xung phong ở lại cùng với ông để lập thành tiểu
đội chiến đấu bảo vệ tàu. Rất nhiều cánh tay giơ cao trong cuộc họp.
Thuyền trưởng Lễ trân trọng tinh thần quyết tử cho Tổ quốc của đồng đội
và chọn chín người ở lại tàu cùng mình. Trong đó có thuyền phó Nguyễn
Huy Cường, Thạc, Biên, Thanh, Xuyên... đến từ các miền quê Nghệ An, Hà
Tĩnh, Thái Bình, Nam Định, Hải Phòng.
“Nhiều đêm tôi vẫn nằm mơ khoảnh khắc chia
tay đầy xúc động này. Người về, người ở lại đều nghẹn ngào. Chiến sĩ
trẻ khóc thành tiếng. Đại úy, chính trị viên Võ Tá Du gạt nước mắt dẫn
nhóm anh em về và nhắn nhủ với những người ở lại: “Anh em ở lại quyết
tâm bảo vệ tàu, bảo vệ đảo Tổ quốc. Chúng tôi hứa về đất liền sẽ kể lại
toàn bộ cuộc hải chiến này và tinh thần quyết tử cho Tổ quốc của anh
em...”.
Đến lúc xuồng máy đã hạ xuống để chuyển
người lên tàu khác về đất liền, nhiều chiến sĩ vẫn xúc động không nỡ
chia tay, cứ xin được ở lại cùng con tàu. Thuyền trưởng Lễ phải nén cảm
xúc, kiên quyết tiễn anh em. Ông hiểu rất rõ điều gì đang chờ đợi đội
mười người ở lại với tàu ở đảo Cô Lin trong thời điểm nóng bỏng trên
vùng biển này. Cả con tàu lúc ấy chỉ còn là một lô cốt sắt nằm bất động
trên bãi san hô. Mười người ở lại đều sôi sục tinh thần yêu nước và sẵn
sàng quyết tử chiến đấu bảo vệ chủ quyền Tổ quốc.
Đội bảo vệ đảo Cô Lin do thuyền trưởng Lễ
chỉ huy đã phân thành năm tổ sẵn sàng chiến đấu chống trả lại đối phương
xâm lược đảo. Thuyền trưởng Lễ nhớ những đêm anh em không ngủ được, nằm
bên nhau trên boong tàu. Ông tâm sự với chiến sĩ: “Mười anh em sống
chết có nhau, phải giữ bằng được tàu, bằng được cờ và chủ quyền Tổ
quốc”. Họ rưng rưng trả lời: “Chúng tôi quyết tâm bảo vệ tàu, bảo vệ đảo
đến người cuối cùng. Có phải hi sinh thì sẽ cùng hi sinh với nhau!”.
QUỐC VIỆT
-----------------------------------------------------
Kỳ tới: Lá thư không người nhận
Ngày 20-3-1988, một cô gái ở quê nhớ cha -
người đang thực hiện nhiệm vụ CQ-88. Lá thư đến căn cứ hải quân Cam
Ranh và mãi mãi không có người nhận. Cha cô đã anh dũng hi sinh cùng tàu
HQ-604
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét