Hiện nay trong chốn thơ văn,
Xảy ra một chuyện nhố nhăng,
bẽ bàng.
Có ông tiến sĩ họ Hoàng,
Bỗng nhiên “Thánh nhập” biết
làm Siêu Thơ :
Là Thơ chỉ đến trong mơ,
Ào ào tuôn chảy chẳng chờ nghĩ suy.
Ông bảo chỉ cắm cúi ghi,
Sáng ra đã được ngót trăm Bài Thần.
Tiếng đồn náo nức xa gần,
Thơ Tiên giáng bút ắt cần đọc ngay.
Chủ tịch Hội phán : Quá hay !
Chủ tịch Hội phán : Quá hay !
Được lời, báo chí đêm ngày tụng xưng.
Nhà thơ-Tiến sĩ cả mừng,
Thấy mình đang ngự chín từng mây xanh :
« Nobel khoa học Anhxtanh,
Văn chương giải ấy rành rành Thơ Tiên ! »
Nghĩ rồi ông mới làm liền,
Dịch sang Anh, Pháp tuyên truyền khắp nơi.
Lâng lâng mê mẩn cuộc chơi,
Bỗng ông bị đả tả tơi, rối bời !
Hóa ra chả phải Thơ Trời,
Mà ông mượn ý, mượn lời Trần Trương.[1]
Vương thì tội, bỏ thì thương,
Hội Nhà văn biết tính đường nào đây ?
Vũ Đức Tâm
[1] Xin xem bài « Thi Vân Yên Tử » được sao chép từ đâu ? của Luật
sư Nguyễn Minh Tâm đăng trong Blog Lê
Thiếu Nhơn ngày 13/08/2012
Thơ Người hay,đã nhập tâm
Trả lờiXóaChép ra lại cứ tưởng nhầm thơ ta !