Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011

THƠ NGUYẾN VĨNH

VÔ ĐỀ

Nước chảy đá mòn
Lối cũ đã rêu phong
Da mồi tóc bạc
Tuổi xanh là quá khứ
Sướng khổ vui buồn
Cũng luật đời sinh tử
Một kiếp bụi trần
Trôi dạt cõi phù vân


Chỉ tình người
Như biển mông mênh
Sóng vỗ bờ
Cất thành lời hát
Ngàn năm xưa
Ngàn năm sau
Mãi mãi ngàn năm...........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét