Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011

THƠ NGUYỄN QUANG KHUÊ

VÔ DANH


Cả ngàn người nằm lại ở Điện Biên
Chỉ bốn người có tên trên mộ
Các anh ở đâu giữa bạt ngàn cây cỏ
Có nhớ mình từng mang một tên riêng

ĐIỀU MAY MẮN BẤT HẠNH

Điều may mắn bất hạnh nhất của con người
Là cái gì rồi cũng có thể quen
Quen đứng thẳng và quen quỳ gối
Bởi quỳ lâu không còn biết mình quỳ
Sự khiếp nhược như đã ngầm vào trong máu
Sợ nắng sợ mưa rồi sợ chính mình
Treo chữ nhẫn lên tường đắc chí nhâm nhi
Ai nghẹn cổ tủi hờn vì biết mình yếu đuối
Ai sót sa ai quen phận gửi nhờ
Thảng thôt thấy ai kêu trời bất lực
Xin đừng quay lưng ngoảnh mặt làm ngơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét