Đào Tuấn
Xin
vote cho Alan Phan, dù ông là ai, khi ông khuyên các bộ trưởng “cứ đừng
làm gì cả”. Bởi biết đâu đó với việc, giả vờ cũng được, kê cao gối mà
ngủ, các vị chả mang lại niềm vui cho ối người, dù chỉ là trong những
cơn mơ.
Ở trong một thành phố rất to, có một con ngõ rất nhỏ. Trong cái ngõ
nhỏ đó, có một khu tập thể không to. Trong khu tập thể không to, được
xây từ năm 1978, vài lần suýt đổ, nhàu như một miếng giẻ, xấu như một
con cóc đó có một căn hộ rất nhỏ. Và trong căn hộ rất nhỏ đó, có một gia
đình rất to.
Một buổi sáng nào đó, người thương binh bậc ¾, bệnh binh bậc 2/3 đạp một
chiếc xe “thời Điện Biên” ra ngã tư ngồi chống cằm ước ao sẽ gặp ngay
một chiếc xe thủng lốp. Bà vợ, nguyên thanh niên xung phong, bệnh binh, y
tá hưu trí sau khi chăm sóc cho lũ cháu lít nhít với một nồi “cơm thợ
cày” nấu sớm, bắt đầu thói quen ngồi bó gối và thở dài.
2 vợ chồng cả huân huy chương lẫn thương tích đầy mình đó đang ở trong
một căn hộ 14m2. Một năm nào đó, bí quá, ông dẹp bỏ cái danh thương binh
cách mạng, cơi nới khoảng không gian vốn dĩ dành cho xe cứu hỏa để được
thêm 1 căn phòng 4m2. Vị chi là 18m2. Cho một gia đình 11 người, 3 thế
hệ.
Các bạn ạ. Trong một căn phòng tập thể 18 m2, nó “buồn” đến nỗi mỗi
sáng, tất cả phải đi đi lại lại như chó ngộ để ngăn “nỗi buồn” ập đến,
trong khi chờ người khác giải quyết “nỗi buồn”. Có bận, anh con trai thứ
2 buồn nôn. Anh xông thẳng vào cái góc bé teo được gọi là nhà wc và,
không bụm miệng được, anh “huệ” một phát vào đúng người thương binh đang
vừa tắm, vừa hát bài kinh điển của ông “Cuộc đời vẫn đẹp sao”. Khi
người con trai cả lấy vợ, anh mua ván quây thành một căn phòng bằng vừa
đúng chiếc giường. Thật kinh ngạc, sau mấy năm, anh sinh ra được 2 thằng
cu trên đúng căn phòng tin hin trong căn nhà ti hi đó. Trong căn nhà
18m2, người ta bỗng dưng phải liên tục hắng giọng, hoặc ho, để đánh
động. Người thương binh, một hôm bỗng phát hiện ra mình mắc thêm chứng
ho mãn tính. Còn cựu nữ y tá không hát “cuộc đời vẫn đẹp sao được”. Suốt
ngày bà thở dài thườn thượt nhìn ông con út tối tối nằm ngồng ngỗng
giữa nhà, đeo tai nghe đi ngủ. Anh này đã “băm mấy nhát” rồi mà chưa lấy
được vợ. Xin chị em tha lỗi. Không người phụ nữ nào muốn thành người
thứ 12 trong một căn nhà mà trẻ con người lớn, bố chồng, nàng dâu nằm úp
thìa như xếp cá hộp hết cả.
Các bạn sẽ hỏi tôi sao những người anh không đi thuê nhà. Có đấy. Người
con thứ 2 đã đi thuê nhà. Chẳng hiểu khu Nghĩa Tân nó “đầu rồng” thế
nào, giá một căn nhà 24m2 cho thuê những 5 triệu đồng, bằng đúng lương
chị vợ. Thế là để không bị nhiễm chứng ho, hay e hèm kinh niên, người
chồng trong gia đình nhỏ đó một tay nuôi đủ 4 người.
Cuộc đời nó tệ đến nỗi một đứa bé lên 9, lên 10, đã bị buộc phải mơ ước
có một ngôi nhà. “Bố mẹ cháu gọi cháu là Bo. Bo có nghĩa là phải ki bo,
phải tiết kiệm để có tiền mua nhà. Cháu tiết kiệm tiền mừng tuổi 4 năm
rồi. Nhưng toàn tiền lẻ”-Cậu bé có lần tâm sự.
Xã hội không thể công bằng với tất cả mọi người. Có người sẽ nói dẫu
sao, người thương binh nọ vẫn còn có chỗ mà đút chân, dù vào gậm giường.
Nhưng ước mơ thoát khỏi cảnh giường chiếu hẹp là ước mơ chính đáng và
không thể cấm đoán của người thương binh nọ, của những người đồng đội,
của hàng xóm, của không ít trong số đồng bào ông.
Trong sách Kinh tế Việt Nam: Thăng trầm và đột phá, vị tướng CA, nay là
đương nhiệm Bí thư tỉnh ủy Quảng Ninh, TS Phạm Minh Chính đưa ra một ví
dụ tuyệt vời về những cơn sốt giá.
Năm 1988, giá một lô đất khu vực đường Láng Thượng là 2 chỉ vàng. Năm
1990, tức là chỉ 2 năm sau, giá khu đất đó tăng lên 7 cây vàng. Gấp 35
lần. Tới giữa năm 1993, giá khu đất được rao, các bạn có thể tưởng tượng
được không- với giá 120 cây vàng. Tức là 6 chỉ vàng/m2. Gấp 17 lần so
với 3 năm trước và gấp 600 lần 5 năm trước. Trong 5 năm đó, chẳng hạn
học bổng của sinh viên giữ nguyên mức 49.500 đồng. Nếu phải update cho
thời sự thì 120 cây vàng vào thời điểm dù là “đóng băng” bây giờ chỉ có
thể mua được 6m2 đất ở Láng Thượng.
Những thương binh ¾, quá khứ đổi máu xương lấy lương hưu, hiện tại chổng
mông bơm xe có lẽ cả đời cũng chẳng bao giờ thỏa mãn giấc mơ về một
giấc ngủ không phải thủ thế, vì sợ người khác giẫm phải.
Thật éo le, những người phải thủ thế trong giấc ngủ, những đứa bé chưa
kịp lớn đã phải ước mơ ngôi nhà, trong xã hội tươi đẹp của chúng ta
không phải là ít. Và trong một hiện thực là với 3 cơn sốt, giá nhà đất ở
Việt Nam đã tăng hơn 100 lần trong chỉ 20 năm. Cái giá, nói như một vị
thứ trưởng là “đang vi vu đâu đó ở trên giời”.
Hôm qua, lão thương binh, vừa qua tuổi thất thập bỗng nhiên giơ cái bơm
xe, ngoắc tôi lại và hỏi rằng: Thấy có ông gì bảo giá nhà đất sẽ rớt đáy
thêm năm chục phần trăm?
Và người viết bài này bỗng giật mình nhận ra, rằng: Hóa ra, ngay cả
những người bơm xe ngoài đường cũng quan tâm đến giá BĐS. Có khi chỉ để
tối nay, những giấc mơ có thêm chút gia vị.
Tại sao chúng ta lại phải cứu số ít các đại gia BĐS khi mà vô khối trong
số cần lao đêm đêm trằn trọc, thủ thế, và thở dài thườn thượt ngay cả
trong những giấc mơ?
Xin vote cho Alan Phan, dù ông là ai, khi ông khuyên rằng cứ để giá bất
động sản rớt thêm 30-50% nữa, cứ để một nửa số ngân hàng phá sản. Và các
bộ trưởng, những nhà hoạch định chính sách “cứ đừng làm gì cả”. Bởi
biết đâu đó với việc, giả vờ cũng được, kê cao gối mà ngủ, các vị chả
mang lại niềm vui cho ối người, dù chỉ là trong những cơn mơ.
http://daotuanddk.wordpress.com/2013/04/02/thua-bo-truong-ong-cu-gia-vo-ke-cao-goi-ma-ngu-quen/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét