Truyện ngắn
Cô giáo Huấn vừa đến chân Gò Sim thì trời đổ mưa to. Cô nhác quay lại đằng sau, thấy chỗ đất vừa đi qua tự nhiên nẻ toác bằng miệng mương, bao nhiêu nước mưa đục như pha máu chảy từ trên đồi thun thút đổ xuống mà không đầy. Cô lạ nhất là việc đất gò toàn đá ong, bên trên mọc đủ các loại cây như sim, chó đẻ, cứt lợn, không hiểu sao nước phọt ra lại đỏ như máu.
Cô giáo Huấn vừa đến chân Gò Sim thì trời đổ mưa to. Cô nhác quay lại đằng sau, thấy chỗ đất vừa đi qua tự nhiên nẻ toác bằng miệng mương, bao nhiêu nước mưa đục như pha máu chảy từ trên đồi thun thút đổ xuống mà không đầy. Cô lạ nhất là việc đất gò toàn đá ong, bên trên mọc đủ các loại cây như sim, chó đẻ, cứt lợn, không hiểu sao nước phọt ra lại đỏ như máu.
Lên đến đỉnh gò, mưa quất rát mặt, gió như bão. Cô giáo Huấn ngấm nước mưa, run cầm cập bước vào cái quán bỏ trống. Cô sững lại khi thấy có người đứng bên trong. Đấy là một thằng học trò, thân hình to lớn vạm vỡ. Nó tên là Trổ. Cô giáo Huấn đã hai lần kỷ luật thằng Trổ vì những trò mất dạy của nó. Nó đã bị đuổi học. Cô ngại, nhưng vẫn hỏi làm sao nó ở đây.
Nó trả lời :
Nó trả lời :
- Tôi đi theo cô từ lúc trời chưa mưa.
- Theo làm gì?
- Để kỷ luật cô.
Nó thản nhiên đáp và nhìn chằm chằm bộ ngực lộ ra dưới áo ướt. Bất thình lình nó giơ hai tay như hai cái càng cua, quắp chặt cứng lấy cô giáo Huấn. Cô giáo sợ, đơ cả người. Nó giơ chân ngáng phía sau, vật cô ngã ngửa xuống chiếc chõng tre. Cô ú ớ kêu tôi bị quỷ hiếp rồi lặng im như chết. Giữa lúc ấy bỗng có tiếng trống khua và tiếng chân chạy huỳnh huỵch. Thằng học trò hoảng hốt xốc quần, nhổ một bãi nước bọt rồi bỏ chạy biến vào trong mưa mờ mịt.
*
* *
Sư trụ trì đang ngồi thiền dưới gốc một cây đại già sần sùi. Bỗng ông ngửi trong gió có mùi tanh. Tuy không mở mắt, ông vẫn thấy một con chó đang bò đến gần và mùi tanh bốc lên từ nó. Cả mùi cả tiếng động làm nhà sư phân tâm. Nhà sư mở mắt, thấy một thằng người quỳ dưới chân ông.
- Nam mô a di đà phật! Sao lại quỳ ở đây?
Thằng người ngẩng lên nhìn, mắt lồi như mắt lợn luộc, môi tái như cà thâm, răng trắng và nhọn như răng chó, tưởng là vong vừa ở âm ty địa ngục đội đất chui lên.
- Bạch thầy, con bị truy đuổi, xin cho con trốn vào chùa.
- Giết người?
- Không.
- Cướp của?
- Chưa.
- Trộm cắp?
- Tý tỉnh.
- Lừa đảo?
- Thảng hoặc.
- Vậy làm sao bị truy đuổi?
- Hiếp dâm.
Nó vẫn thản nhiên. Nhà sư rùng mình, thốt lên:
- Thiện tai. Người tục tĩu thế không ở đây được.
Thằng người rúc mặt vào chân nhà sư ở thế kiết già. Đấy là một cái rúc mặt nịnh bợ nghề ngón điêu luyện rất thời thượng. Nhà sư thừa biết là nó nịnh, nhưng không nịnh bợ không thành thiên hạ.
- Sư cứu con, bảo con làm chó, con cũng xin nhận.
Sư trụ trì nhìn thông thống “bản lai chân diện mục” của thằng người này toàn ô trọc, kín bưng hôn ám. Nó là loại người-ma luôn bị dày vò bởi dục vọng. Nhưng thôi, Phật đường là nhà chung của chúng sinh, ta không có quyền cấm cửa nó. Để nó trông vườn chùa. Vườn chùa rộng thênh thang, cây cối âm u, bọn nghiện đến chích choác, trai gái đến làm chuyện đực cái. Thằng này trông vườn biết đâu có cơ duyên cho nó tu tỉnh.
- Người ở lại gác chùa.
- Bạch thầy, vậy cũng là chó.
Nó cười nhạt.
Thế là thằng Trổ ở lại gác chùa. Nó học rất nhanh những lời nói ngon ngọt làm vừa lòng các tăng ni trong chùa. Buổi tối, nó đi lại ngang dọc trong vườn, hễ chích choác thì đuổi, đực cái thì để. Nó tự rung động theo những khoái cảm của cặp trai gái, thỉnh thoảng không kìm được lại rú lên khiến những người đang làm tình chạy đứt dép.
Từ lâu sư trụ trì nuôi một con tê giác trong khuôn viên chùa. Chiếc sừng như cái măng tre to chụp trên đầu con tê giác. Đã có lần thằng Trổ sờ lên cái sừng ấy, để cho đầu nhọn gại gại vào giữa lòng bàn tay tê tê buồn buồn. Một buổi chiều có hai người đeo kính đen trông như bọn cướp trong truyện tranh của trẻ con, nghiêng ngó đi vào vườn. Chúng bỏ kính ra cầm trên tay, gọi thằng Trổ:
- Này thằng kia, cho hỏi tí.
- Phải gọi là chú tiểu. Hỏi cái gì?
- Có mà tiểu...tiện. Ông cho quả tống thì đái ra quần. Sướng tiền không?
- Vớ vẩn, tiền ai chả sướng. Định giở trò đểu gì ?
- Bán cho các bố mày cái sừng tê giác.
- Thiện tai, thiện tai! Thất đức quá.
Hai thằng cướp đeo kính vào, cười hinh hích.
- Chúng ông lạ đéo gì mày mà đức với chả độ. Thế này nhé, mày cưa phéng cái sừng đưa cho chúng ông, chúng ông trả nhiều tiền.
- Sừng tê giác để làm gì?
- Thần dược đấy.
- Mô phật. Nôn bao nhiêu?
- Một ngàn đô, xong chưa?
Thằng Trổ chóng mặt, suýt ngã khi nghe đến con số một ngàn mỹ kim. Nó không ngờ kiếm tiền dễ đến thế.
Đêm ấy trăng rằm tãi sáng vườn chùa. Nó xoa xoa tay lên mông con tê giác to như mông con trâu mộng rồi bất thình lình chọc kim vào đấy, bơm một liều thuốc mê. Con tê giác đổ vật xuống, nó lấy cái cưa điện cưa đánh xoẹt. Cái sừng rời ra, nó lấy lá chuối khô bọc vào. Một lúc sau nó lấy chân đá con tê giác. Con tê giác không sừng giống như kỵ sĩ không đầu vùng dậy chạy xiêu vẹo trong vườn. Bọn nghiện tưởng quỷ đuổi, vứt cả kim tiêm mà bán xới. Thằng Trổ bật cười khanh khách nghĩ rằng chúng có chạy trốn pháp luật cũng không nhanh như thế. Nó ôm nắm lá chuối bên trong có cái sừng tê giác đi xuống chỗ hẹn, ngật ngưỡng niệm hồng danh Đức Phật theo kiểu nó học lõm bõm từ nhà sư trụ trì:
“ Om ma ni pát mê hồng...”
Gặp hai thằng cướp, nó vừa bán được cái sừng tê giác vừa dò la được tin về cô giáo Huấn. Hoá ra chẳng có cô giáo nào chết, cũng chẳng có ai truy đuổi nó. Cô giáo vẫn đi dạy học như không có gì xảy ra. Cô giấu biến chuyện trên Gò Sim. Hay ho gì mà kể toáng lên. Thế là thằng Trổ nghĩ tới việc mau chóng bỏ chùa.
Nhà sư vẫn thấy con tê giác thấp thoáng trong vườn thì yên tâm nhưng không biết nó đã mất sừng. Cũng như thấy thằng Trổ còn quanh quẩn đấy nhưng không biết bụng dạ nó đã bỏ đi. Đến một buổi chiều thấy ni cô ngồi khóc, nhà sư hỏi:
- Cớ sao khóc?
- Bạch thầy, thằng súc sinh sàm sỡ...
- Nó đâu?
- Nó đang bỏ đi kia kìa.
Số là chiều ấy thằng Trổ quyết định bỏ chùa. Ra đến cổng, nó thấy ni cô vừa đi xe uây-vờ vừa nói chuyện bằng máy điện thoại di động nôi-ka màu trắng. Thằng Trổ nghĩ thày tu ngày xưa không thế. Nó dừng ni cô lại, giằng lấy điện thoại, nhân thể thọc tay vào ngực người ta mà bóp nhéo chơi. Ni cô cay cú không phải vì chuyện nhũ hoa bị xâm phạm mà vì bị mất chiếc nôi-ka giá mười triệu đồng nên ngồi khóc dưới gốc mít.
Ra khỏi chùa, thằng Trổ nghĩ ngay tới việc đi liên hiệp xí nghiệp thịt chó phè phỡn. Nó rất thích xem người ta cắt tiết chó, hứng cái chậu nhựa đón tiết rồi thọc tay vào khoắng. Xưa, có lần liên hoan, lớp nó cắt cổ con chó mực mười bẩy cân, nó cũng thọc tay vào chậu máu như thế. Máu ấm như pha nước nóng. Cô giáo Huấn đứng cạnh, buột miệng nói: tiếc thay tay đã nhúng chàm. Nó quay lại nhìn, thấy cái cúc áo ở ngực cô vô tình bật ra. Nó nghĩ đến việc kỷ luật lại cô từ đấy. Vừa đi vừa miên man nghĩ ngợi rượu thịt, thằng Trổ đã đến chỗ rẽ vào làng. Bỗng có người gọi nó:
- Này anh kia, mua thịt em đi. Đùi, mông, bụng đây. Vừa ngon vừa rẻ bất ngờ!
Nó quay lại, thấy cô mũm mĩm bán thịt lợn, một tay giữ dùi, một tay ngoáy con dao xoèn xoẹt gại như múa. Thằng Trổ xấn ngay đến, mắt sáng lên nhìn người đàn bà quần xắn móng lợn, áo phin cộc tay, trông vào đâu nó cũng thấy rực người lên. Người đàn bà biết thằng đàn ông trước mặt đang thèm mình, cũng rực lên. Chúng nó kéo nhau ra ngay Gò Sim để làm việc ấy. Dưới là cỏ, trên là mặt trời, thằng Trổ làu bàu đếch làm được nhiều. Con bán thịt lợn kéo nó úp vào mình, nói:
- Thôi, để tối em cho nữa.
Con này tên là Nị. Nị Ba Chỉ. Từ đấy chúng ở với nhau, nó bảo: như cậu với mợ.
*
* *
Bây giờ thằng Trổ đã thành chủ đầu tư bất động sản, tóc nhuộm vàng, đeo kính đen, dây chuyền vàng nặng hai lượng như cái xích xe mi ni trên cổ, đồng hồ thuỷ quân lục chiến đa chức năng trên tay. Riêng điện thoại thì nó vẫn dùng cái đã cướp được của ni cô. Nó bảo đấy là vật kỷ niệm thời hàn vi. Con Nị đã có dáng bà lớn nhưng không bỏ được thói quen xắn quần móng lợn. Mông má đắp điếm thế nào thì gốc gác vẫn tòi ra. Chúng nó ăn ở với nhau hợp lắm, đầu óc thằng Trổ đầy trò đểu giả, con Nị thừa mẹo moi tiền.
Hôm nay mười bốn ta, con Nị sắm về đủ thứ lễ, kéo áo Trổ nói :
- Hôm nay mười bốn mai rằm, anh muốn ăn oản thì đem những thứ này lên mà thăm sư trụ trì. Em biện lễ cả rồi đây.
Nị lúng liếng cặp mắt lá răm kéo Trổ ngồi lại bên mình.
- Nghe nói sư thầy đang có ý định tô lại tượng hai ông hộ pháp?
- Xì đểu hả?
- Anh đem tiền nộp vào công đức chục triệu.
- Nhiều thế, mới nộp dăm chục triệu tháng trước.
- Biết bao nhiêu cho vừa! Mà dăm chục triệu của anh bây giờ không bằng tiền mươi mét đất trong số hơn dăm sào đất lấn chùa anh mua đâu nhé.
Trong lúc hai đứa đang nói những chuyện như thế thì có người đi vào nhà. Trổ nhìn lên, nhận ra Tộ, thằng lái trâu ở đầu làng. Tộ là người tốt nghiệp đại học nhưng không tìm được việc gì nhiều tiền hơn buôn trâu thịt. Trổ còn nghe nói thằng này đang có dự án buôn ngựa thịt giả làm thịt bò bỏ cho khắp các hiệu phở. Thằng này chân chưa bước vào nhà mồm đã tưa lưa :
- Em chào anh, em chào chị. Nắng nóng cứ ngồi nhà điều hoà như anh chị thế này thật dễ chịu quá.
Nị nheo đôi mắt lá răm, hỏi :
- Chú có việc gì mà chưa sáng ra đã xỏ xiên.
- Không dám, bé gan như em làm sao dám xỏ chị. Em đến nhờ anh chị một việc, có chút lòng thành để anh chị uống nước trong ngày nóng.
Đôi mắt lá răm nhẹ liếc chiếc phong bì vừa đặt lên bàn. Trổ hỏi :
- Mày định bàn về dự án thịt ngựa chứ gì? Anh chị sẵn sàng đầu tư, tuy nhiên thịt ngựa giả làm thịt bò liệu có khả thi không?
- Ông anh còn lạ gì mà hỏi em. So với đất ruộng đem nặn ra thành cứt Cổ Nhuế để bón rau, chó chết ở bãi rác Sóc Sơn nhặt về nấu rựa mận bán nhắm rượu thì thịt ngựa giả bò còn lương thiện chán. Nhưng mà em không bàn việc đó. Bây giờ nhiều thứ giả quá rồi, lộng giả thành chân.
- Tiên sư thằng lái trâu nói chữ, anh hiểu sao được.
- Em xin lỗi. Em nhờ anh việc khác.
- Việc gì?
- Anh chị chạy cho em chân chú tiểu.
Lúc ấy Nị đang công nhiên đếm tiền trong phong bì, nghe Tộ nói thế cũng phải dừng tay, thô lố mắt nhìn lên.
- Em ngắm kỹ rồi. Cái dăm sào đất của anh chị nó bén ngay vào mẫu vườn chùa. Trước đây anh là chú tiểu, đã gác vườn chùa, anh biết, nhà chùa cần quái gì nhiều đất thế. Em chạy được cái chân tiểu, em làm tay trong cho anh chị, thế nào một mẫu ấy cũng táp vào chỗ dăm sào của anh chị. Bao nhiêu là đất nông nghiệp, đất nông trường còn chuyển đổi được, một mẫu đất vườn chùa ăn thua gì.
Trổ và Nị ớ ra, ngạc nhiên rồi hoan hỉ. Nị cảnh giác ngay:
- Phần chú được gì?
- Em là người môi giới dự án, chỉ xin 5%, luật rồi. Công việc khó khăn, anh chị thưởng cho em 5% nữa, cả thảy là 10%. Xong xuôi, tự nhiên em có một sào đất. Một sào đất, buôn trâu cả một kiếp cũng không có.
Trổ gào lên đầy phấn khích:
- Giỏi, thằng này giỏi. Kế hoạch thực hiện thế nào?
- Phải có kế hoạch ba bước. Bước một, phấn đấu trở thành tiểu. Anh sợ em là loại rượu thịt, không đủ cơ duyên, đúng không? Xin đại ca yên tâm, cũng mua cả ấy mà. Tiếp theo, vươn tới làm trưởng ban công đức. Lúc ấy anh chị cứ bơm thật nhiều tiền vào. Tiến xối xả như đạn liên thanh, tập trung công phá như tên lửa tô-ma-hốc là thành công. Cuối cùng phải đạt được cái trưởng ban trị sự chùa, đấy là lúc dứt điểm.
Thằng Trổ cười hú, khoái trá.
- Tao không ngờ mày lại nắm chắc qui luật tiền sinh ra đất, đất đẻ ra vô khối tiền đến thế.
Ba đứa hăm hở đi ngay lên chùa. Nị thuê người đội hai mâm xôi oản, trên có gà sống thiến luộc vàng ngậy mỏ ngậm đoá hoa hồng. Trổ và Tộ đi sau Nị. Bước vào cổng chùa, bọn chúng khoái trá hít hà mùi thơm hoa đại. Sư thầy đang ngồi kiết già, biết có người đi vào bèn mở mắt nhìn chúng. Nị nói, con mắt lá răm đong đưa:
- Bạch thầy, hôm nay mười bốn, chúng con lòng thành sắm sửa lễ xôi thịt hương hoa cúng tế trời phật. Lại có chút lễ dầu đèn cho nhà chùa. Lại nữa, chúng con xin được cung tiến trăm triệu để nhà chùa tân trang hai ông hộ pháp. Để các ông này ngày càng oai.
- Thí chủ rộng rãi quá. Nhà anh Trổ dạo này làm ăn tấn tới lắm phải không?
- Được thế là nhờ sư thầy. Chúng con vẫn không quên ủng hộ chùa. Chỉ xin nhắc nhà chùa nhớ khắc tên chúng con vào bia công đức để thiên hạ biết thằng Trổ này cung tiến nhiều hơn hết đấy.
- Làm ăn là lẽ thường nhưng cốt phải giữ lấy chữ tâm. Có tiền nhưng còn phải có tâm nữa.
- Bạch thầy, nhà chùa ngày càng mở mang, phật tử bốn phương đến chùa ngày càng nhiều, phật sự ngày càng nặng nề, con muốn tiến cử vào chùa một chú tiểu, có thể giúp thầy trụ trì, xin sư thày không từ chối.
Sư trụ trì chắp tay trước ngực, lầu bầu mô phật. Hương khói cúng bái xong thằng lái trâu ở lại làm tiểu, Trổ và Nị về, trong lòng rất xúc động. Trổ kéo tay Nị nói:
- Em lên phố với anh mua mấy chữ tâm. Nhà mình đủ cả nhưng đúng như sư thầy nói vẫn còn thiếu chữ tâm.
Nị cùng Trổ phóng xe a còng đánh roẹt lên phố. Người bán chữ đang ngồi lơ mơ ngủ, thấy có khách xộp liền tỉnh như sáo, hỏi mua chữ gì. à, chữ tâm đây. Giờ nhiều người sắm chữ tâm, nhưng mỗi người lại thích một dạng. Cô cậu lấy dạng chữ nào? Béo, gầy, dài, ngắn? Trổ quay nhìn Nị, Nị lúng túng, đôi mắt lá răm ngơ ngác. Nị nào biết chữ tâm cũng có béo có gầy. Nó bảo Trổ:
- Anh cứ lấy phéng cái chữ giống đôi guốc cao gót của em kia kìa, cái đế nó nhọn thế, đứa nào loắng quắng trước mặt mình thì xéo bỏ mẹ nó đi.
- Đúng đấy, ông chủ cho tôi cái chữ có cái đế nhọn như mũi dao kia kìa. Chữ tâm ấy mới uy. Này, cho vào cái khung tốt nhất đấy nhé, tiền “nâu” vấn đề.
* *
Nhà sư ra khỏi chùa vào quá nửa đêm, trên đầu ông là trăng sáng, xung quanh ông là mùi thơm hoa đại. Không gian chỉ có thể thanh khiết thế này vào lúc đa số con người chìm vào giấc ngủ. Lòng nặng nề, ông bước những bước nặng nề, dấu chân in mặt đường cát trắng, gót quay vào cửa chùa, năm ngón xoè ra năm hướng. Con tê giác cụt sừng ngu ngơ nhìn theo chủ rồi bất thình lình chạy vào chỗ tối. Ông vẫn đi về phía trước, để lại những dấu chân ở đằng sau. Phía trước ông, bên kia dòng sông là rừng trúc. Ông vừa đặt chân xuống mép nước thì nghe giọng thằng Trổ oang oang gọi:
- Bạch thày, sao đang đêm người lại bỏ chúng con mà đi như thế.
Nhà sư ngoái đầu lại, chân vẫn dưới mép nước.
- Nửa đêm là lúc thanh khiết nhất. Bỏ đi là vì ta không còn cái gì ở đấy nữa.
Thằng Trổ cười khẩy.
- Thế cũng được, nhưng sư thày vẫn phải để lại một thứ.
- Ta có còn gì nữa đâu.
- Vẫn còn. Cái áo nâu người đang mặc.
Nhà sư nghĩ ta trụ trì mà để bọn vu vơ bao vây thì mất chùa là phải. Than ôi, toàn từ trong mà ra cả. Nghĩ vậy, nhà sư cởi chiếc áo trên mình quẳng lại. Ông bước tiếp, bên kia sông là rừng trúc đang vi vút trong trăng sáng và gió mát.
Thằng Trổ giơ tay bắt lấy cái áo, đi vào chùa tìm Tộ.
- Này ông chủ tịch hội đồng trị sự chùa, việc xong rồi. Sổ đỏ cả mẫu đất mang tên ta, giấy tờ chuyển giao có chữ ký của ông đàng hoàng. Không có một sào nào cho ông đâu.
Thằng lái trâu lồng lên :
- Đồ bất tín. Tao không được thì mày cũng đừng hòng có gì.
- Ha ha, tao giữ được chữ tín thì mới là điều lạ. Thay vì một sào đất, mày xứng đáng cầm lấy cái này.
Thằng Trổ khoác lên thằng Tộ cái áo mà sư thày đã rũ bỏ. Thằng Tộ uất quá, máu hộc qua mũi thành hai dòng đỏ lòm. Thằng Trổ ra khỏi chùa, khi nó đi tới Gò Sim thì đất cát bỗng lở ầm ầm, đá sỏi văng ra như mưa trút. Trong trăng sáng, những tảng đá to bằng cái lốp xe bay vèo vèo trước mặt nó, rít lên như tiếng quỷ bay. Cái chõng tre bỗng lù lù hiện ra cùng với cô giáo của nó. Thằng Trổ sợ hãi co cẳng chạy.
Một viên sỏi văng vào giữa thái dương nó với tốc độ một viên đạn, máu túa ra như máu chó...
Hà Nội, ngày 12 tháng 7 năm 2003
Truyen nay hoi du doi!
Trả lờiXóaAnh Thắng ơi! Truyen này hay quá, ý nghĩa quá, và có tính giáo dục cao. Kẻ nào ăn ở thất đức, sẽ bị quả báo như thắng Trổ này. Trong cuộc đồi hiện nay, nhưng kẻ như thằng Trổ này cũng còn nhiều lắm . Chúng phải đọc truyện này để rút ra bài học.
Trả lờiXóaDĩnh