Thứ Tư, 29 tháng 4, 2015

Thơ Nguyễn Quang Khuê

Trong một buổi cà phê sáng, chúng tôi ngồi với anh Nguyễn Quang Khuê, một "Đại ca" trong mắt của nhiều người lớp trẻ bởi sức vóc cũng như tầm trí tuệ của con người đã ngoài bẩy mươi mùa xuân xanh ấy. Trong khói thuốc lá, anh đã đọc cho chúng tôi nghe một số bài thơ anh làm cách đây ít lâu, những bài thơ thật hay. 
Xin giới thiệu với bạn bè xa gần những bài thơ thật hay này của anh Nguyễn Quang Khuê.


Tự do

Cánh chim trong lồng tưởng nhớ trời xanh,
Mỏi cánh trời xanh mong về tổ ấm.
Giữa tổ ấm đối mặt với đói no bộn bề chuyện sống,
Chim lại mơ trời xanh tự do!
Này, tự do làm chi có bến bờ?
Khi dây nhợ trới trằng trong lòng ta dăng sẵn,
Oan cái lồng con sinh ra căm hờn muốn phá nó,
Thì cái lồng to trời xanh kia ta biết phá sao đây?
Quanh quẩn lo toan ngày tháng hao gầy,
Thấp thoáng trăm năm nỗi buồn vạn thưở.
Việc quái gì phải băn khoăn đi hay ở lồng với chả lồng,
Hãy trả tự do ngay cho những sợi dây trói trong lòng,
Ta sẽ được bay liệng giữa muôn nơi tức khắc!
Cày ruộng làm thơ làm dân làm vua gì mà chẳng được,
Trăm năm trong chớp mắt hay chớp mắt ngoài muôn năm?


Chiến tranh

Chiến tranh qua rồi,
những vết thương dù khủng khiếp đến đâu rồi cũng sẽ lành thôi
Chân em cụt sẽ thay bằng chân gỗ
Nhà mẹ cháy xây lại bằng bê tông kiên cố
Triệu người ra đi triệu người sinh ra
Hoa nát tan ta lại trồng hoa
Trừ thói chết người
quen với trò bạo lực
Và nỗi khiếp sợ ngấm ngầm sau khi vắt cạn kiệt lòng can đảm
Giữa bình yên mà lòng dạ rã rời
Giữa đủ đầy mà rách rưới niềm vui
Cho đến nụ hôn trao nhau cũng đậm mùi thuốc súng
Mà lòng tự hào dựa vào quá nhiều những nghĩa trang liệt sĩ mênh mông để sống
Chiến tranh qua rồi,
những vết thương rồi cũng sẽ lành thôi
Trừ thứ tật nguyền ở lại còn lâu với những người lành lặn.


Quen

Điều may mắn và bất hạnh nhất của con người là cái gì rồi cũng có thể quen
Quen đứng thẳng và cả quen quỳ gối
Bởi quỳ lâu không còn biết mình quỳ
Sự khiếp nhược như đã ngấm vào trong máu
Sợ nắng sợ mua sợ cả chính mình
Rồi treo chữ Nhẫn lên tường đắc chí nhâm nhi
Ai nghẹn cổ tủi hờn vì biết mình yếu đuối
Ai sót xa ai, quen phận gửi nhờ
Thảng thốt thấy ai kêu trời bất lực
Xin đừng quay lưng ngoảnh mặt làm ngơ
Tôi yêu quý những người quen đứng thẳng
Nghĩ suy bằng cái đầu của mình
Và bước đi trên đôi chân của chính mình.




Hát Ru

Vạc đêm lặn lội đồng xa
Tinh mơ chấp chới về mà nuôi con
Trong sương vẳng tiếng gọi buồn
Trăng tà gác núi sao vương trên trời
Tìm chi cúi mặt Ngày ơi
Đêm về ngẩng mặt thấy trời đầy sao
Gầu sòng tát nước trời cao
Để con vịt lạc bơi vào sông Ngân
Ai chăm cày ruộng sao xuân
Để reo/gieo lấp lánh bao lần tuổi thơ
Chiều hôm dạo đỉnh non mờ
Sớm mai đã biết nơi bờ biển xa


Đồng dao

Rồng rắn lên mây
Có cây núc nác
Én bay xa rồi
Trời xanh ngơ ngác
Ếch buồn kêu mưa
Tơ vàng giậu thưa
Tường non hóng gió
Đom đóm thắp đèn
Tìm chi cuối ngõ
Người xa chưa về
Lúa vàng đồng quê
Heo may cào rạ
Ngỗng xa gọi bầy
Chấu tìm khe lá
Người ơi nơi nao
Mưa phùn rơi mau
Gió vèo lá rụng
Chào mào đỏ bụng
Rừng xa ngút xanh
Kiếp người qua nhanh










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét