Thứ Tư, 18 tháng 8, 2021

CHUYỆN THẰNG THẢN (Truyện ngắn)

 

Thản là bạn thân của tôi. Chúng tôi học và chơi với nhau suốt những năm cấp II, đến năm lớp 8 đầu cấp III lại ở cùng lớp ngồi cùng bàn. (Thời chúng tôi chương trình phổ thông chỉ đến lớp 10). Nó sáng dạ hơn tôi nhiều, kèm tôi học môn văn, luôn nói muốn thi vào trường nào mà về sau sẽ được đi nước này nước kia.  

Một sáng thứ ba có tiết văn của cô giáo chủ nhiệm tôi thấy Thản đến muộn. Nó hớt hải chạy vào lớp, vội vã quăng cặp sách xuống ghế rồi cứ thế ngồi đè lên, cái cặp sách đội nó cao hơn tôi hẳn một đầu người. Điều đó khiến cô giáo để ý. Cô bỏ viên phấn đang cầm trên tay xuống bàn, thong thả đi tới đứng ngay cạnh tôi, hỏi Thản :

- Tại sao em lại ngồi lên cặp sách ?

- Em đến muộn.

- Đến muộn thì sao lại ngồi lên cặp sách ?

Thản không trả lời. Cô lại hỏi :

- Trong cặp có cái gì ?

- Dạ, không có gì.

Cô giáo nghiêm khắc ra lệnh :

- Em đứng lên, bỏ những thứ trong cặp ra cho tôi xem.

Thản tự tin đứng lên, lần lượt lôi sách, vở, bút, com-pa...đặt lên bàn. Không có gì đặc biệt nên cô giáo bảo :

- Em cất lại vào cặp, ngồi tử tế tập trung nghe giảng.

Khi cô giáo vừa định bước đi thì thằng Thản luýnh quýnh để rơi quyển sách địa lý, một lá cờ đỏ sao vàng kẹp trong sách bật tung ra. Lúc ấy tôi thấy mặt cô giáo bỗng đỏ lựng lên mà mãi sau này tôi mới biết đó là hiện tượng tăng huyết áp đột ngột. Cô cúi nhặt lá cờ giấy chỉ to bằng bàn tay giơ lên, không giấu được vẻ hoảng hốt trên nét mặt. Cô quay sang Thản, nhìn nó như một quái vật nguy hiểm khiến tôi cũng sợ run. Bất thình lình cô kéo áo thằng Thản, tay kia vẫn cầm lá cờ, nói như lạc giọng nhưng cả lớp vẫn nghe rõ :

- Đi theo tôi lên ban giám hiệu.

Ngay cuối buổi sáng hôm đó Thản bị đuổi học vì đã ngồi đè lên lá cờ. Nó không dám về nhà, cứ đứng vẩn vơ trước cổng trường. Lúc tôi đi ra đã muốn kéo nó theo nhưng nó lảng tránh, chắc sợ làm tôi liên lụy. Mà tôi cũng sợ thế thật nên cứ lầm lũi cúi mặt bước đi.

Buổi tối nó lẻn đến nhà tôi. Tôi lấy cơm nguội chan nước dưa cho nó ăn. Tôi hỏi :

- Mày lấy cờ ở đâu ra ?

- Cắt ở họa báo.

- Để làm gì ?

- Tao sưu tầm cờ các nước.

- Thế sao lại ngồi lên ?

- Có ngồi lên đâu. Tao kẹp nó trong quyển địa lý, vào học muộn vô ý ngồi lên cái cặp, thế thôi.

- Sao mày không nói với thày hiệu trưởng ?

- Ông ấy có hỏi gì tao đâu, chỉ bảo tội tao to lắm.

- Thế giờ làm thế nào ?

- Tao không biết.

Giữa tối bố Thản đến tìm, tay cầm sẵn một cái phất trần. Vừa trông thấy nó ông đã vụt tới tấp. Thản nhảy tưng tưng tránh đòn, vớ lấy cái nắp thùng gạo làm khiên mộc che đỡ. Tôi đứng sang một góc nhìn cảnh bố xuống đòn con chống đỡ mà vừa buồn cười vừa sợ. Thằng Thản lùi dần đến cửa sổ, thấy có lối thoát bèn nhảy vút qua biến vào bóng tối.

Vào buổi trưa hai ngày sau Thản quay lại tìm tôi. Tôi cho nó mấy cái bánh khoai. Nó bảo :

- Chẳng ai tin tao. Chẳng ai thèm nghe tao.

          Lặng đi một lát rồi nói :

- Tao chỉ có mày là bạn. Tình bạn chúng mình mãi không phai mờ nhé.

Lại hỏi :

- Mày có tin tao không, tao muốn ngoan mà không được.

Nói rồi bỏ đi. Chiều hôm ấy tôi đã khóc thương nó.

Hàng chục năm sau tôi vẫn nhớ về Thản nhưng không gặp, không biết nó làm gì ở đâu, mỗi khi nhớ nó tôi đều nghĩ cái ước mơ được đi nước này nước kia của Thản chắc không thành. Một hôm tôi mang xe đi rửa, rửa xong đem tiền trả cho ông chủ thì trời ơi, ông chủ chính là thằng Thản. Năm tháng đã biến đổi chúng tôi thành những người béo tốt đẫy đà nhưng vẫn nhận ngay ra nhau. Thản bảo :

- Tao bôn ba kiếm ăn khắp nơi, ăn của thiên hạ không thiếu thứ gì mà làm sao chỉ nhớ mỗi bát cơm nguội chan nước dưa của mày.

Hôm ấy tôi rửa xe mất hai mươi phút nhưng ngồi hàn huyên với Thản mất hai tiếng đồng hồ. Lúc đứng lên ra về Thản bảo :

- Tao muốn tặng mày một món quà.

- Quà gì ?

- Tặng mày một cái tên thôi. Nếu có đứa nào gây gổ thì mày chỉ cần hỏi có biết Thản béo không là tự chúng nó phải biến hết.

Dữ dằn thế mà một hôm Thản phải đến tìm tôi nhờ dàn hòa với vợ. Tôi hỏi :

- Cãi nhau à ?

- Ghen. Bổn phận theo luật giang hồ thì phải nuôi vợ con đứa bị chết. Vậy mà nó ghen.

Thế là tôi biết Thản đã trở thành dân anh chị có số má. Câu chuyện lá cờ ngày nào bây giờ nhìn lại thật chẳng đáng để làm thay đổi cả một cuộc đời. Nếu ngày ấy thằng Thản được nói, nếu người ta đã nghe nó như nghe một con người thì chuyện của nó đã có thể khác. Có lần tôi hỏi Thản :

- Mày còn sưu tập cờ các nước nữa không ?

- Đầy trên mạng, việc gì phải sưu tập. Với lại hết hứng rồi !

 

                                                   Hà Nội, 11/8/2021

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét