Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2011

Ông nội

Truyện ngắn

Chiều hôm ấy mẹ tôi đi làm về muộn hơn thường lệ. Khi cả nhà đã quây quần quanh bàn ăn thì mẹ mở cửa bước vào, mặt tươi hơn hớn. Bà nội vội vã đứng dậy lấy thêm bát đũa, giục mẹ tôi :
- Rửa tay đi rồi mau ngồi vào ăn cho nóng.
Mẹ tôi vừa rửa tay, vừa ngặt nghẽo cười khiến cả nhà ngạc nhiên lắm. Thấy vậy bố tôi hỏi :
- Hôm nay trúng quả gì hay sao mà vui thế ?
          Mẹ tôi vẫn vừa cười, vừa hổn hển kể :
- Hôm nay trên mạng có mục “Những bài văn bất hủ” của học trò, xem tếu quá, buồn cười đến chết được. Buồn cười nhất là mấy câu tả ông nội, xem xong một cái là cười vãi, vửa đi đường vừa cười, hệt như con điên ấy.

Đầu thai lạc


Truyện ngắn

Đấy là vào năm 2010, thằng Kim bỗng dưng trở thành người tử tế. Vào những năm tháng này cái sự tử tế quả thật đã rất hiếm nên có nhiều người ngạc nhiên tới mức như bị sốc trước việc thằng Kim đường đột hoàn lương, mà cái người bất ngờ đầu tiên lại là ông chủ tịch phường. Ông chủ tịch phường bất ngờ vui sướng không phải vì một công dân đang trở thành tử tế, người bất lương có thể thành người tốt, ngược lại người đang tử tế có thể hóa ra xấu xa, ấy là những biến đổi thường tình của cuộc đời.

Cuộc chia tay thần thoại

            Truyện ngắn

           Trên một bãi biển cổ xưa nhất nước ta có 2 bố con người đánh cá sống trong ngôi nhà lưng dựa vào vách núi, cửa nhìn ra biển mênh mông gió mặn mòi.
          Bất chấp 80 năm lặn ngụp chài lưới,  người cha vẫn bền dai như chão, dáng quắc thước, da đỏ au nắng, râu tóc bạc bồng bềnh mây. Đôi mắt ông tuy đã mờ nhưng vẫn có cái nhìn hun hút sâu như đau đáu một nỗi niềm.

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Gò Sim

Truyện ngắn

Cô giáo Huấn vừa đến chân Gò Sim thì trời đổ mưa to. Cô nhác quay lại đằng sau, thấy chỗ đất vừa đi qua tự nhiên nẻ toác bằng miệng mương, bao nhiêu nước mưa đục như pha máu chảy từ trên đồi thun thút đổ xuống mà không đầy. Cô lạ nhất là việc đất gò toàn đá ong, bên trên mọc đủ các loại cây như sim, chó đẻ, cứt lợn, không hiểu sao nước phọt ra lại đỏ như máu.
Lên đến đỉnh gò, mưa quất rát mặt, gió như bão. Cô giáo Huấn ngấm nước mưa, run cầm cập bước vào cái quán bỏ trống. Cô sững lại khi thấy có người đứng bên trong. Đấy là một thằng học trò, thân hình to lớn vạm vỡ. Nó tên là Trổ. Cô giáo Huấn đã hai lần kỷ luật thằng Trổ vì những trò mất dạy của nó. Nó đã bị đuổi học. Cô ngại, nhưng vẫn hỏi làm sao nó ở đây.